Tại sao phải bỏ mũ? Là muốn kiểm tra vết thương?
Không đúng a, tóc rơi rồi…
Nhổ tóc cạo đầu là sự biểu đạt của sự phẫn nộ…
Ánh nhìn nghi hoặc của chúng quan tập trung lên người thiếu niên, vẫn không đúng…
Người vẫn là người đó, trên người vẫn mặc áo bào quan viên như cũ nhưng cảm giác có chút kỳ lạ, dường như đầu tóc so với các nam nhân thường thấy có phần nhiều hơn, lại dường như có chút óng ánh khi lay động, khiến tư thế của người đang đứng trở nên mềm mại như liễu mùa xuân.
Người đó không giống như một quan viên thiếu niên thanh xuân phơi phới mà giống như là một… thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ.
Thiếu nữ?
Nội điện tức thời ồn ào rối loạn lên, quan viên hai bên không nhịn được hướng về phía Tiết Thanh ở bên này, tất cả nhao nhao lên:
“Hắn là nữ nhân!”
Đã có không ít người thất thành kêu to lên.
“Nữ nhân!”
Vô số âm thanh cũng nổi lên theo sau đó, ngạc nhiên sợ hãi.
Tân khoa trạng nguyên của triều Đại Chu là nữ nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong nội điện nổi lên từng cuộn sóng, một số quan viên vượt qua đám người đổ xô về phía Tiết Thanh bên này, có vẻ hiếu kỳ sợ hãi hoang mang chất vấn nhưng đều chậm chạp đến gần vây quanh.
Trong đó có Liễu Xuân Dương.
Trương Liên Đương muốn bước một bước nhưng gặp phải ánh mắt của Bùi Yên Tử, liền dừng bước, không tiến lên mà ngược lại lui ra ngoài, cách đám đông đang dao động, đứng nhìn Tiết Thanh đứng giữa nội điện như một con thuyền nhỏ đang nhấp nhô trong biển lớn.
Lúc này dường như nên nghĩ đến rất nhiều chuyện, những chuyện trước kia nhưng cái gì hắn cũng không nghĩ, chỉ là nhìn về phía trước, nhìn xung quanh.
.....
“Tiết Thanh, ngươi là nữ nhân.” Âm thanh của Trần Thịnh vang lên trong nội điện: “Ngươi vì sao lại giả nam nhi?”
Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nói: “Bởi vì ta muốn trốn tránh sự truy sát của Hắc Giáp vệ và Tần Đàm Công, muốn trốn khỏi sự truy nã của Tông Chu.”
Không phải vì học hành…
Chúng quan viên nội điện liền yên lặng.
“Thanh Hà tiên sinh biết không?” Trần Thịnh hỏi tiếp.
“Tiên sinh đương nhiên biết.” Tiết Thanh nói, nhìn Tần Đàm Công: “Nếu không cũng sẽ không bị Tần Đàm Công bức tử.”
Thanh Hà tiên sinh cũng biết, Đốc của Ngũ Đố quân cũng biết, Thanh Hà tiên sinh cáo buộc Tần Đàm Công tội khi quân…
Ánh mắt chúng quan viên nội điện lóe lên, việc xảy ra lúc này quá đột ngột rồi, thông tin cũng quá nhiều nhưng mọi người đều là trọng thần, ngay cả bị những tin tức lộn xộn này đả kích cũng dần dần hiểu rõ một chút.
Nội điện bỗng chốc trầm lắng.
“Thật to gan a! Các người lại dám giấu giếm đùa bỡn thiên tử.” Tống Nguyên hét: “Người đâu, người đâu, bắt ả ta xuống.”
Kim Ngô vệ hai bên đến cả Tần Đàm Công cũng không nghe, làm gì sẽ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ có âm thanh vang vọng.
Trần Thịnh cũng không thèm để ý đến Tống Nguyên mà nhìn Tần Đàm Công, nói: “Tần công gia cũng biết sao?”
“Tần công gia sao biết được, nếu như Tần công gia biết, há lại cùng một giuộc với bọn chúng?”
“Thì ra khoa cử quả nhiên có gian lận nhưng không phải là công gia, mà là Trần Thịnh ngươi!”
Mấy hạ quan dưới trướng của Tần Đàm Công dồn dập nói.
Tần Đàm Công giơ tay chặn lại, nói: “Tiết Thanh.” Nhìn người thiếu niên đang đứng trong nội điện, mũ quan dỡ bỏ, tóc dài tán loạn sau lưng, nhìn kỹ dung mạo cũng không giống ngày trước, ừm, thực ra ngày trước là bộ dạng gì hắn cũng không chú ý qua. Bây giờ gương mặt này vì tóc dài tán loạn mà lộ ra tư thái nữ nhi nhưng dáng vẻ thanh tú, bào quan mặc trên người vẫn như cũ, oai hùng nhưng không giống trước nữa.
“Ngươi… ta thật sự không biết.” Tần Đàm Công nói, thần sắc vẫn điềm nhiên như cũ, ánh mắt đánh giá: “Thì ra…”
Hai chữ thì ra nói đến miệng liền dừng lại, khóe miệng cong cong cười.
“… Ngươi và bọn họ là đồng phạm a.”
“Không sai! Đồng phạm!” Tống Nguyên nhanh chóng theo sau la hét, giơ tay chỉ vào Tiết Thanh: “Giả thành nam nhi trà trộn vào triều đường, bây giờ tội chứng vô cùng xác thực.”
Nhiều người phụ họa theo, nội điện lại huyên náo lần nữa.
“Rốt cuộc đang làm cái gì? Những người này không hiểu gì cả, khâm phạm giết vua, còn có trạng nguyên là thân phận nữ nhi.”
“Bọn họ dám để những người này chỉ tội người khác? Thật là hoang đường nực cười.”
“Uy nghi triều đường ở đâu!”
“Uy nghi thiên tử ở đâu!”
“Trần Thịnh, đây là triều đường của ai!”
Bốn phía nội điện chất vấn, càng có không ít quan viên đứng ra, chỉ có mấy phần Kim Ngô vệ không động thủ nên bọn họ liền tự mình ra tay bắt người, nội điện đương nhiên không chỉ có bọn họ… Trương Liên Đường ở bên ngoài nhìn càng thấy rõ, đám quan viên vây quanh Tiết Thanh đổ xô chặn đám người này lại, thật thật giả giả chống cự phản bác, Liễu Xuân Dương không động thủ mà chen đến chỗ gần Tiết Thanh nhất.
“Đây là triều đường của ai?” Trần Thịnh quát lên lần nữa: “Hỏi rất hay, đây là triều đường của Tần Đàm Công, uy nghi thiên tử? Thiên tử? Thiên tử ở đây có chút uy nghi nào?”
Hắn giơ tay chỉ về phía ngai vàng.
Thiên tử không phải thiên tử…
Nội điện huyên náo yên lặng chốc lát rồi lại ồn ào như cũ.
“Trần Thịnh to gan!”
“Trần Thịnh ngỗ ngược!”
Lúc trước tố cáo Tần Đàm Công tội khi quân mặc dù tội danh lớn nhưng cũng chỉ là tội thần tử, nói khó nghe chút là chúng quần thần đấu đá cắn xé nhau, bao nhiêu tội danh đều không hoang đường nhưng dám bàn luận về thiên tử thì đã khác rồi.
Thiên tử là giả, đó há không phải đảo lộn thiên hạ!
Trần Thịnh không hề sợ hãi, tiến lên trước đối mặt với đám quần thần, chỉ tay lên trời: “Trần Thịnh được tiên đế di mệnh, phụ tá Bảo Chương đại đế cơ là người kế vị, đế cơ vẫn còn trên nhân thế, người nào dám xưng thiên tử!
Đế cơ vẫn còn trên nhân thế.
Chúng quan viên nội điện nhất loạt như ngây ngốc, hơn nữa ngay lúc này, lại có hàng chục quan viên đồng loạt cao giọng hét to lời của Trần Thịnh.
“Bảo Chương đế cơ vẫn còn trên nhân thế!”
“Bảo Chương đế cơ vẫn còn trên nhân thế!”
Trong điện nhất thời vang vọng âm thanh ong ong đinh tai nhức óc.
.....
Tiếng vang khiến sự huyên náo mất đi, đám quan viên nội điện biết được chân tướng đều kinh hãi.
Mặc dù lúc trước đã đoán được nhưng rõ ràng nghe Trần Thịnh nói ra vẫn không dám tin.
Bảo Chương đế cơ tại thế, ở đâu?
Ánh mắt của không ít người trong đại điện lóe lên, đưa cái nhìn hiểu biết về phía Tiết Thanh đang đứng bên đó, tóc dài rủ xuống…
Trần Thịnh không nhìn Tiết Thanh mà nhìn vào Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, nửa đêm mười năm trước chúng ta nhận được tin bệ hạ lâm bệnh nặng, tiến vào lều trại của bệ hạ thì bệ hạ đã không nói được nữa, giơ tay chỉ ta, Vương Liệt Dương, Hồ Minh, Lư Diêm…”
Vậy mà không nói được?
Không phải nói lúc đó là khẩu dụ bệ hạ chỉ cố mệnh đại thần sao?
Chúng quan viên nội điện ngẩng đầu nhìn Trần Thịnh.
“Hồ học sĩ, ngài nói phải không?” Trần Thịnh nói, nhìn ra bên ngoài cửa điện.
Ngoài cửa điện có tiếng bước chân, bốn viên thái giám khiêng kiệu tiến vào, ngồi trên đó là một lão già gầy gò… nội điện nhất thời huyên náo lần nữa.
“Hồ học sĩ!”
“Hồ học sĩ!”
Ồn ào bốn phía, thì ra là Hồ Minh cáo bệnh đã lâu không lên triều.
Hồ Minh về quê dưỡng bệnh đã năm, sáu năm, lúc này thoạt nhìn thiếu chút nữa không nhận ra, già nua đi rất nhiều, sắc mặt khô vàng, rất rõ ràng là người bệnh lâu năm.
Hồ Minh chỉ tay ra hiệu, âm thanh suy yếu nói: “Để ta xuống.”
Bọn thái giám thần sắc khó xử nhìn Trần Thịnh.
Trần Thịnh nói: “Ngài nếu muốn xuống, thân thể của ngài sẽ chịu không nổi đâu.”
Hồ Minh lắc đầu, thở dốc nói: “Hồ Minh vẫn chưa có tư cách ngồi kiệu ở hoàng thành, đi đến đây đã là vượt quá khuôn phép rồi, dưới chân thiên tử, Hồ Minh không thể càn rỡ.” Nói xong vùng vẫy đứng dậy.
Nhìn thấy việc này, bọn thái giám cũng không dám lại ngăn cản, hạ kiệu xuống, có không ít quan viên ở hai bên kích động tiến lên nghênh đỡ, cũng có mấy vị quan trung niên vén áo quỳ xuống run rẩy gọi lão sư.
“Lão sư, thầy sao… sao lại cũng không nói một tiếng.” Bọn họ rốt cuộc cũng không biết nên nói cái gì, nghẹn ngào.
Hồ Minh được mấy vị lão quan quen thuộc dìu đỡ, bọn họ cũng run giọng kích động: “Đại nhân.”
Hồ Minh vỗ vỗ tay bọn họ, nói: “Thời gian của ta không nhiều nữa, lời có thể nói cũng không nhiều, chúng ta đừng nói gì nữa a.” Nói xong bước về phía trước, bước chân phù phiếm vô lực, hai vị quan viên lớn tuổi suýt dìu không nổi, cũng may có hai vị quan trung niên đi qua giúp, dìu Hồ Minh đi về phía trước.
“Đúng vậy, lúc đó bệ hạ không phải nói với bên ngoài, bệnh gấp, bệnh nặng, thật ra lúc chúng ta đi vào, bệ hạ đã không xong rồi.” Hồ Minh vừa đi vừa nói.
Trong đại điện vang lên giọng nói suy yếu của ông ta, chúng quan viên dựng tai nghe, chuyện năm đó a. Chuyện năm đó thật sự rất nhiều điều vẫn còn là câu hỏi a. Nhưng đế vương hoàng hậu đã chết, quý phi yếu đuối không vững vàng, năm vị cố mệnh đại thần ổn định triều cương, cấm bàn luận chuyện năm đó. Thế nên lúc đó Tần Đàm Công dùng Hình bộ Hắc Giáp vệ làm rất nhiều chuyện lạm dụng cường quyền, Trần Thịnh, Vương Liệt Dương, Hồ Minh, Lư Diêm đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bây giờ cuối cùng phải nói chuyện năm đó, hơn nữa vừa nói đã đáng sợ như vậy.
Nhưng cũng có quan viên không muốn nghe.
“… Hồ Minh, ngươi không có chiếu chỉ lại dám vào kinh…” Có người hét lên: “Coi thường thiên tử…”
“… Coi thường thiên tử?” Hồ Minh nhìn về hướng truyền ra âm thanh: “Thiên từ đó không phải là thiên tử của Hồ Minh ta thế nên ta mới rời xa triều đường! Hơn nữa ta hôm nay quay về cũng chính là vì thiên tử!”
Bốn phía càng nhiều âm thanh ủng hộ Hồ Minh, trách mắng quan viên kia.
Hồ Minh cũng không quan tâm nữa.
“… Bệ hạ đã không thể nói được rồi, nhưng người vẫn còn chống đỡ một hơi thở.” Ông ta nhìn Trần Thịnh nói tiếp: “Nhìn thấy mấy vị đại thần bọn ta tiến vào, người giơ tay chỉ chỉ ta, Trần Thịnh, Vương Liệt Dương, Lư Diêm…” Tầm mắt di chuyển qua, cuối cùng dừng lại trên người Tần Đàm Công, dừng bước đứng lại, thở dốc một hơi nhìn Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công cũng nhìn ông ta, thần sắc bình tĩnh, bất kể là lời chỉ tội trước kia hay là sự xuất hiện của Hồ Minh, tâm tình đều không biến đổi, không vui không giận, không bi không phẫn.
Nụ cười đột nhiên xuất hiện trên sắc mặt vàng vọt khô khan của Hồ Minh: “Lúc đó cũng giống như bây giờ vậy… Bệ hạ cuối cùng nhìn Tần Đàm Công, Tần Đàm Công cũng là thần sắc như vậy…”
Đối diện với việc hoàng đế băng hà, sủng thần không vui không giận, không bi không phẫn, thật sự là chuyện khiến người ta cảm thán.
“Tóm lại bệ hạ mặc dù không nói được nhưng ý của người bọn ta lập tức hiểu rõ rồi.” Trần Thịnh không cảm thán những điều này, nói: “Người lại chỉ chỉ về hướng kinh thành, ta liền nói bệ hạ là muốn Bảo Chương đế cơ làm trữ quân sao? Bệ hạ liền gật gật đầu, lại chỉ chỉ vào ngực a, Hồ học sĩ liền bổ sung một câu, hoàng hậu buông rèm nhiếp chính cho đến khi đế cơ thành niên thân chinh, bệ hạ liền nhắm mắt.”
Bệ hạ thì ra là như vậy, một câu cũng không nói ra đã kết thúc, chuyện cũ mười năm trước khiến người ta hiếu kỳ hóa ra lại đơn giản như vậy.
“Vương tướng gia, Lư trung thừa, có phải vậy không?” Trần Thịnh xoay đầu hỏi.
Vương Liệt Dương vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp, đôi mắt âm u, dường như đã qua rất lâu lại dường như chỉ tạm dừng, hắn nói: “Phải”.
Lư Diêm đang ngồi im lặng cũng đáp lại: “Phải”.
Trần Thịnh nhìn Tần Đàm Công, nói: “Tần Đàm Công, ngươi nói đi, bệ hạ giơ tay chỉ ngươi, là nói để ngươi làm cố mệnh đại thần hay là chỉ ngươi là hung thủ?”
Tần Đàm Công nói: “Tướng gia thật là biết bịa chuyện xưa.”
“Bệ hạ không phải bệnh.” Hồ Minh nói: “Là trọng thương phát tác.”
Chúng quan viên trong điện lại kích động.
“Việc gấp năm đó, chúng ta không nghĩ nhiều, sau đó mới cảm thấy chuyện kỳ lạ nhưng bệ hạ khi chỉ vào ngươi lại không làm nhiều cử chỉ, cũng có thể thấy là người anh minh thần võ.”
Trần Thịnh tiếp lời nhìn Tần Đàm Công.
“Lúc đó chỉ ra ngươi là hung thủ cũng không có tác dụng gì, ngươi đang nắm binh quyền, khống chế cả doanh địa, nếu lật mặt ngay, không chỉ bệ hạ không cứu được mà tất cả chúng ta cũng sẽ chết ở đây, tiếp đến Đại Chu cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.”
“Nếu ngươi đã muốn ngụy trang, bệ hạ cũng sẽ ngụy trang, hoặc là ngụy trang tha thứ cho ngươi, hoặc là để bọn ta ngụy trang không biết, chúng ta sẽ đâm lao theo lao, ngươi cũng là cố mệnh đại thần, đó là vì để trấn giữ ông, an ổn triều đường.”
“Không ngờ ngươi lại không biết đủ, lại giết hại hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ.”
“Càng không ngờ lại sắp xếp Tần quý phi giả vờ mang thai, khiến chúng ta đều bị lừa.”
“Tần Đàm Công, ngươi thật sự là lòng lang dạ sói!”
Nhìn thấy Trần Thịnh cao giọng phẫn nộ, Tần Đàm Công cười nói: “Chính là vì bệ hạ bị trọng thương mà băng hà, các người lại muốn nói ta là hung thủ?” Ánh mắt lướt qua Trần Thịnh, Vương Liệt Vương và những người khác: “Các ngươi cũng đã nói, bệ hạ là bị trọng thương phát tác, trọng thương của người phát tác chứ không phải vết thương mới, là vết thương đã có từ trước, chuyện thân thể bệ hạ bị trọng thương các người biết được bao nhiêu? Vương tướng gia? Ông có biết không?”
Ai cũng đều hỏi ông ta, xem ông ta là cái gì? Đứa ngốc sao? Vương Liệt Vương đứng một bên đáy mắt xẹt qua một tia cười hờ hững. Đúng vậy, Vương Liệt Dương ta chính là tên ngốc!
“Đúng, ta biết.” Ông ta nói: “Đúng là trên người bệ hạ có vết thương.”
“Vấn đề này trong y án của Thái Y viện có ghi chép.” Lư Diêm cũng mở miệng nói: “Mùa đông năm thứ hai Đại Bình, bệ hạ trong lúc săn bắn không cẩn thận bị thương, vì vậy mấy buổi triều sớm đều bị đình hoãn.”
Trong điện vang lên những âm thanh trầm thấp, mọi người hồi trưởng về mùa đông năm thứ hai Đại Bình, hoàng đế từ khi đăng cơ đều chăm chỉ việc triều chính, rất ít khi không lên triều, thế nên mọi người đều có ấn tượng, nói là săn thú bị thương, lúc đó còn có lão thần ngự sử chỉ trích bệ hạ vì đam mê hưởng lạc mà trì hoãn việc triều chính…
Thì ra bị thương không nhẹ?
Săn bắn bị thương? Kiểu săn bắn nào mà có thể bị thương? Tiết Thanh đang nghiêm túc lắng nghe liền nghĩ, mí mắt nhảy lên, ý nghĩ cũng chợt lóe lên, nhìn thấy tầm nhìn của Tần Đàm Công chuyển quá đây, khóe miệng còn hiện lên ý cười… Cười? Cười cái gì? Nàng nhìn về Tần Đàm Công, Tần Đàm Công đã di chuyển tầm mắt, khóe miệng vẫn cười hờ hững, ánh mắt dò xét trong điện, cơ hồ chỉ là tùy tiện lướt qua tiết Thanh.
“Cho nên sao lại không phải là do đi đường cực khổ, thời tiết bất lợi, vết thương phát tác?” Hắn nói, tầm mắt dừng lại trên người Trần Thịnh: “Vì ta là võ tướng, bệ hạ bị thương thì là do ta làm? Trần tướng gia, có lẽ nào là vậy.”
Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Không phải có lẽ vậy, Tần Đàm Công, ngươi giết vua, sát hại hoàng hậu, Bảo Chương đế cơ là có chứng cứ rành rành.”
Tần Đàm Công nói: “Chứng cứ đâu?” Chỉ tay quét qua xung quanh: “Những nhân chứng này của ngươi?” Hai chữ “của ngươi” hắn nhấn mạnh ngữ khí.
“Không phải.”
Có âm thanh đáp lại nói.
“Nhân chứng là của ngươi.”
Á? Lặp lại lời sao? Chúng quan viên trong nội điện có chút ngơ ngác, mọi người nhìn Trần Thịnh có chút không hiểu, Trần Thịnh không mở miệng a, không đúng, không phải giọng nói của Trần Thịnh.
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên, âm thanh cũng lần nữa vang lên.
“Ta chính là chứng cứ.”
Âm thanh này! Mọi tầm mắt trong nội điện tức khắc hoảng loạn, rơi vào trên người người vừa bước ra.
Người vừa bước ra quay về Tần Đàm Công, Trần Thịnh, quay lưng lại với mọi người.
Áo đỏ, tay cầm thẻ ngọc, bờ vai thẳng đứng, bóng lưng này, mọi người đều không lạ, âm thanh này, mọi người lại càng quen thuộc.
Tống Nguyên!
Là Tống Nguyên!
Nội điện ầm vang.
Lúc nghe thấy gọng nói, tầm mắt của tiết Thanh liền nhìn qua, nhìn Tống Nguyên bước ra, nhìn Tống Nguyên quay người lại, nhìn Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn về Tần Đàm Công…
Trong lòng Tiết Thanh hét lên một câu bất nhã, Tống Nguyên sao!