"Tiết tiểu thư." Mấy nội thị đứng chờ tiến lên.
Xe ngựa dừng lại. Màn xe được vén lên. Tiết Thanh và Tống Hổ Tử còn mặc đồ tang đang ngồi trong xe.
"Tiết tiểu thư, mặc áo choàng lên là được rồi." Nội thị dâng hai áo choàng bằng gấm rất dày lên.
Tiết Thanh giơ tay nhận lấy, bảo ừ, rồi định buông màn xe xuống.
"Tiết tiểu thư, Hoàng Thành ty nằm ngay gần đây." Một nội thị nhắc nhở một cách kín đáo, ý là có thể xuống xe đi bộ được.
Tiết Thanh nói: "Ôi, vết thương hãy còn đau, thật không tiện mà." Nói xong buông màn xe xuống.
Mấy nội thị xấu hổ nhìn nhau, vết thương còn đau? Không phải tự mình đi đưa tang được sao. Thôi. Mấy người đi trước dẫn đường, dẫn xe ngựa tới chỗ Hoàng Thành ty.
......
Đại lao không vì chờ Tiết Thanh mà yên tĩnh.
Các quan viên Hoàng Thành ty đang cầm một chồng văn thư thật dày, không ngừng hỏi.
"Tội mưu loạn của Ngũ Đố quân là do ngươi mưu hại?"
"Ta mà cần mưu hại à? Ngũ Đố quân vốn là đội quân của đám người có tội, chẳng qua tiên đế vui đùa nên tiện tay lập nên. Thực cho rằng mười mấy năm cầm binh của ta là trò đùa à?"
"Tần Đàm Công, cho nên ngươi ghen ghét việc Ngũ Đố quân thành một đội quân à?"
"Ta mà phải ghen tị kẻ khác?"
"Quan quân Bình Lương bị sơn tặc mã phỉ cướp giết, cũng là ngươi làm."
"Binh mã mà ta mang sao có thể bị sơn tặc mã phỉ tiêu diệt được."
"Tần Đàm Công, ngươi còn đắc chí? Điên rồi! Chính ngươi nói đó là binh mã mà ngươi dẫn. Ngươi nhẫn tâm quá!"
"Binh mã ta dẫn, sống chết do ta. Sống là vinh quang, chết cũng trong vinh quang, có gì không đành lòng."
"Như vậy tám người chỉ tội ngươi trong điện lúc trước không phải nói láo."
"Quả thực Chung thái giám thấy được chuyện này. Hắn trốn không phải cũng bị hỏi tội, là vì sợ ngươi. Cho nên những thị vệ kia phụng mệnh ngươi giết hắn."
"Lúc ấy bệ hạ giơ tay chỉ ngươi thì ra là chỉ ngươi là hung thủ!"
Những câu hỏi ào ào tới. Xiềng xích lại động. Tần Đàm Công giơ tay vuốt ve đầu gối, nói: "Nói tới đây có thể thấy bệ hạ nhạy bén và to gan như thế nào." Nhìn đám người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương: "Ta không đánh chết bệ hạ ngay lúc đó, không phải vì ta không làm được, mà đánh chết luôn sẽ bất lợi cho ta nên ta chừa cho hắn một hơi, để hắn kéo dài hơi tàn. Không ngờ hắn lại nắm bắt được một hơi này."
"Hắn hoàn toàn không thể biểu đạt được ý của mình, toàn bộ đều do mọi người đoán."
"Nếu hắn lập Bảo Chương đế cơ và cố mệnh đại thần trước rồi mới chỉ vào ta, như vậy mọi người chắc chắn sẽ cho rằng ý của bệ hạ ta là hung thủ."
Thật sự là như vậy, đám người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương gật đầu. Trình tự khác khiến ý nghĩa cũng khác.
"Bệ hạ dám lúc đang lựa chọn Bảo Chương đế cơ và cố mệnh đại thần mà chỉ vào ta."
"Cái chỉ này, nếu mọi người đoán được ta là hung thủ, tử hình ta tại chỗ thì tốt nhất."
"Nếu mọi người đoán không được, mà nghĩ rằng ta được chỉ làm cố mệnh đại thần như Trần Thịnh, Vương Liệt Dương các ngươi, cũng rất tốt."
"Bệ hạ đang cược. Thái tử đã được quyết định, hoàng hậu nắm quyền. Không phải cược ta không giết hoàng hậu và đế cơ. Bệ hạ không phải kẻ ngây thơ như vậy. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ trừ cỏ tận gốc như ta mà thôi."
"Hắn cược là ta không giết được hoàng hậu và đế cơ. Chỉ cần bọn họ giữ được mạng, đế vị của Đại Chu sẽ không mất."
Nói tới đây, Tần Đàm Công ngừng lại, đảo mắt nhìn mọi người.
"Tên nhóc nhà họ Quý." Hắn nói.
Các vị quan quay đầu nhìn xung quanh. Một người đi ra khỏi đám người, đúng là Quý Trọng, kẻ luôn không rời khỏi Tống Anh. Kỳ lạ là tất cả mọi người không phát hiện ra hắn bên người, cứ như đột nhiên xuất hiện vậy.
"Thúc phụ ngươi chạy về bao lâu thì chết?" Tần Đàm Công hỏi.
Quý Trọng cũng vẻ mặt không gợn sóng, dường như đang nói về người khác: "Một khắc đồng hồ."
Tần Đàm Công gật đầu: "Cũng đủ để nói xong lời cần nói, không uổng bệ hạ che chở mạng hắn." Lại nhìn hắn: "Cả Quý gia mà để một mình ngươi chạy thoát, cũng lợi hại đấy."
Quý Trọng vẫn như vậy, mặt không chút thay đổi.
Tần Đàm Công không nhìn hắn nữa, nói tiếp: "Bệ hạ biết năm vị cố mệnh đại thần sẽ không đồng lòng. Cũng biết ta sẽ là kẻ bị xa lánh nhất. Hắn biết ta tuy giết được hắn nhưng không thể giấu được hết người trong thiên hạ. Hắn dám cược rằng Bảo Chương đế cơ sẽ sống tới lúc trưởng thành, cược các ngươi tranh quyền mà gây khó cho ta, cược sẽ có ngày ta bị giết."
Cũng như hôm nay.
Trần Thịnh nói: "Bệ hạ anh minh." Vẻ mặt bi thương và trĩu nặng.
Nhớ tới khi ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, hoàng đế giơ tay chỉ. Chỉ tới mười năm sau. Thật tiếc cho vị vua anh minh thần võ này.
Khuôn mặt bình tĩnh của Tống Anh hiện lên ý cười, nàng ta nói: "Quả nhân biết rằng cho dù ngươi giết được phụ hoàng, ngươi cũng không thắng được người."
Xiềng xích lại động, Tần Đàm Công lắc đâu, nói: "Chưa chắc." Không chờ mọi người nói, tầm mắt đã lướt về phía cửa nhà tù: "Tiết Thanh kia tới rồi."
Tiết Thanh tới rồi?
Người trong phòng giam vội vàng quay đầu nhìn. Bên này sáng ngời, mà đường đi thì tối om nên thấy không rõ. Nếu chăm chú nghe sẽ nghe được tiếng bước chân truyền tới, dường như rất xa. Nhưng ngay sau đó một người rảo bước tới, xuất hiện trước mắt.
Thân mình nhỏ bé, bọc trong lớp áo choàng to đùng, chỉ chừa đôi mắt.
"Nơi này ấm đây." Tiết Thanh nói, đứng thẳng người lên, cũng buông áo choàng ra, cả người giãn thẳng ra như cành liễu.
Ấm áp, lần đầu tiên từ này được dùng cho nhà tù, mọi người nhất thời không biết nên nói gì.
"Hổ Tử đâu rồi?" Tống Anh nói.
Tiết Thanh đáp: "Lần này để nó chờ ở bên ngoài. Ta bảo trong này có con cọp to lắm nên nó không dám vào đây." Nói xong thì cười, tỏ ra đắc chí.
Ai cũng biết Hổ Tử là ai, lừa một kẻ ngốc thì có gì mà đáng để đắc chí? Mọi người thật không biết nói gì.
Tống Anh cũng cười, nói: "Nó nào biết cọp là con gì chứ. Không phải bị ngươi dọa, mà là nghe lời ngươi mà thôi."
Tiết Thanh trợn mắt lên: "Nó có thể lừa người rồi à?"
Hai người đối thoại rất thoải mái và tự nhiên như đang không ở trong nhà tù, câu chuyện không xoay quanh hung án sát hại hoàng đế và hoàng hậu, mà như hai nữ tử đang ngồi chơi trong khuê phòng.
Tâm tư và cuộc đối thoại của các nữ tử thật kỳ quái. Những người khác cảm thấy không đúng lúc. Nhưng khi xét tới thân phận không tầm thường của hai nữ tử này, bọn họ đành im lặng, còn có người theo bản năng mà cười theo.
May là có người mở miệng cắt ngang.
"Tiết Thanh, ngươi đừng có nói nhảm." Tống Nguyên nhíu mày, không nhịn được, nói: "Cợt nhả như vậy còn ra thể thống gì."
Tiết Thanh vâng một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc lại.
Một tiếng cười vang lên, Tần Đàm Công nói: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh nhìn nhà giam phía trước. Đám người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương chủ động né tránh. Tống Anh vẫy tay với nàng: "Tần Đàm Công bảo là có một số việc thấy khó hiểu."
Tiết Thanh à một tiếng, chần chờ rồi mới bước tới vài bước nhưng không đứng trước lồng sắt, dường như sợ hãi đề phòng.
"Chuyện gì vậy? Thật ra ta không biết mấy." Nàng nói: "Ta mất ký ức rồi."
Tần Đàm Công ôn hòa nói: "Không cần lo lắng, ta không hỏi chuyện trước khi ngươi mất trí nhớ."
Chuyện này liên quan gì tới lo lắng hay không lo lắng. Mọi người nhíu mày. Từ khi Tiết Thanh vào đây, bầu không khí trở nên cổ quái. Tiết Thanh này, lúc giả làm thiếu niên thì mềm mại yếu ớt, khi mặc trang phục nhi nữ thì lại càng thêm mềm mại.
Tiết Thanh thở phào một hơi, nói: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Ngươi hỏi đi."
Tần Đàm Công nói: "Là ngươi giết Tông Chu?"
Tông Chu?
Người ở đây gần như không nhớ nổi cái tên này. Sau khi nhớ tới thì vẻ mặt kinh ngạc. Tông Chu, ai giết?
"Là ta!" Tiết Thanh nói, vẻ mặt ngại ngùng: "Công gia lợi hại thật, không thể lừa được ngươi."
.......
Nàng giết Tông Chu?
Phòng giam yên tĩnh một lát, rồi ồ lên.
Ngoài sáng thì công bố rằng Tông Chu bị Chung gia, hoặc giả kẻ thù mua đám tội phạm giết chết. Một phần quan viên trong triều đình vì Hoàng Y mà cho rằng người của Huỳnh Sa Đạo đã mua hung đồ. Một bộ phận khác lại cho rằng vì mục đích thật của Tông Chu là đuổi giết đế cơ nên bị Ngũ Đố quân ra tay.
Về hung đồ thì có hai cách nhìn. Dân chúng và đại đa số đều cho rằng hung đồ đã chết. Còn với đám người thuộc phe đế cơ và Tần Đàm Công thì biết hung đồ vẫn còn sống.
Mặc kệ là còn sống hay đã chết, mọi người đều cho rằng hung đồ này rất lợi hại. Dân chúng không biết Tông Chu, chỉ biết là có một số thái giám trong cung rất thích múa văn lộng mực, còn tự phong là trạng nguyên gì đó. Mà Tông Chu này thì là một trong số đó. Hoạn quan tác quái, vô cùng quái dị.
Nhưng đám quan viên trong triều thì rất rõ, Tông Chu là kẻ văn võ song toàn, hơn nữa võ công không hề thấp bởi Tần Đàm Công từng khen ngợi.
Ban đầu thì không cảm thấy như thế nào nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy công phu của Tần Đàm Công, cái khen này bỗng trở nên không tầm thường.
Người có thể giết được Tông Chu tất là kẻ lợi hại.
Vô số tầm mắt dừng trên người Tiết Thanh.
Lợi hại?
Tết hai bím tóc, thiếu nữ, thần đồng thi từ, bảy bước thành văn, trạng nguyên?
......
"Lợi hại."
Tần Đàm Công gật đầu, khiến xích sắt lại động, mỉm cười.
Tống Nguyên và Trần Thịnh đều nhìn Tiết Thanh.
"Ngươi nói lung tung cái gì đó." Tống Nguyên cau mày, nói: "Đừng có ôm hết chuyện Ngũ Đố quân làm lên bản thân mình."
Trần Thịnh tuy cũng kinh ngạc nhưng nghĩ tới điều gì đó nên không nói gì.
Tiết Thanh nói: "Nào có. Khi đó ta còn chưa biết đám người Đốc đại nhân, cũng không biết thì ra ta không phải Tiết Thanh, mà là..." Nói tới đây thì dừng, chỉ cười.
Phần không nói ra kia, mọi người đều biết là cái gì.
Là đế cơ.
Tống Anh gật đầu, nói: "Là vì chuyện của Thiền Y." Vẻ mặt đầy tán thưởng: "Lợi hại. Ra là ngươi làm."
Tiết Thanh nói: "Thật ra không phải lợi hại. Khi đó không nghĩ nhiều như vậy. Ta không biết Tông Chu là ai, lợi hại như thế nào. Kỳ thật ta chỉ định lén lút mang Thiền Y đi, ai ngờ đúng lúc một đám người nhảy vào ám sát Tông chu. Tóm lại là rối loạn lung tung, bất đắc dĩ ta phải đánh nhau với Tông Chu. Ta muốn trốn, hắn muốn bắt. Tông Chu không coi ta ra gì, đánh bậy đánh bạ liền..." Nói xong thì cười: "Bằng không với cái võ công mèo quào của ta, hắn mà nghiêm túc thì ta không giết được hắn, kẻ chết sẽ là ta."
Là vậy à. Đánh bậy đánh bạ. Khinh địch. Mọi người mới lơi lỏng một chút. Đúng vậy, mọi người nhìn Tiết Thanh. Ba năm trước nàng ta còn nhỏ lắm, ai có thể ngờ một đứa bé lại giết được người.
Tần Đàm Công nói: "Bất kể là võ công mèo quào hay đánh bậy đánh bạ, hay là đối thủ khinh địch, giết được người chính là lợi hại." Nhìn Tiết Thanh, gật đầu, lại khen: "Rất lợi hại."
Tiết Thanh cười nói: "Thường thôi, thường thôi."
Tống Nguyên nói: "Tông Chu là ác giả ác báo. Chết dễ dàng như vậy lại hời cho hắn quá."
Tần Đàm Công không để ý đến hắn, nhìn Tiết Thanh, hỏi: "Vậy tất nhiên Phụ Tá Đắc Lực cũng là do ngươi giết, đúng không?"
Lời vừa nói ra, cả gian phòng giam lại rơi vào yên lặng.
Còn nữa?
Mà lại còn là Phụ Tá Đắc Lực?
So với Tông Chu, mọi người biết Phụ Tá Đắc Lực rõ hơn chút, bởi vì đó là thuộc hạ của Tần Đàm Công. Tần Đàm Công quyền to nên chuyện của hắn cũng bị bàn tán nhiều nhất, như là nuôi bao nhiêu thiếu nữ, bao nhiêu sát thủ hay bao nhiêu môn khách. Trong số này, kẻ nổi tiếng nhất, thần bí nhất, trung thành nhất và lợi hại nhất chính là Phụ Tá Đắc Lực.
Trung thành và lợi hại đến mức thay tên đổi họ, tự xưng là Phụ Tá Đắc Lực.
Tông Chu chỉ là được Tần Đàm Công khen ngợi, một cách khách khí và từ trên cao nhìn xuống. Còn Phụ Tá Đắc Lực có thể làm cận vệ của Tần Đàm Công, có thể thấy võ công cao như thế nào.
Sở dĩ Phụ Tá Đắc Lực thần bí là vì nhiều người chết trong tay hắn nhưng không thấy được bộ dạng của hắn. Đó chính là một sát thủ, công cụ giết người.
Lúc này không còn tiếng xôn xao phá vỡ sự đình trệ yên lặng này. Tất cả tầm mắt đều nhìn chằm chằm Tiết Thanh.
Lại là nàng?
Tóc tết hai bím, thiếu nữ, thần đồng thi từ, bảy bước thành văn, trạng nguyên?
Còn nữa, Phụ Tá Đắc Lực chết khi nào?
......
"Lúc ở Huỳnh Sa Đạo, hắn bị ngươi giết chết."
Tần Đàm Công nhìn Tiết Thanh, nói tiếp.
"Đoàn Sơn có nói, vết thương trí mạng giống hệt Tông Chu, là do một người gây nên."
Huỳnh Sa Đạo à. Người ở đây đều hiểu, theo cuộc thi quân tử mà tìm kiếm ngọc tỷ trong lăng hoàng hậu. Mọi người đều biết lăng hoàng hậu sụp đổ, có thể thấy cuộc tranh đoạt nơi đó dữ dội như thế nào. Nhưng không ngờ lại kịch liệt như vậy. Ngay cả Phụ Tá Đắc Lực cũng chết ở nơi đó.
Tiết Thanh này, lúc ấy ngoài việc tham gia thi quân tử, còn rảnh rỗi giết người nữa.
Tiết Thanh nói: "Đoàn Sơn thật giỏi, quả nhiên chỉ cần đã làm là sẽ để lại dấu vết." Nói xong, cười rộ lên, không hề có ý gì tốt lành.
Lúc này Trần Thịnh không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: "Thật là ngươi à?" Vẻ mặt kia như không thể tin.
Vậy lần này không phải cũng là đánh bậy đánh bạ nữa chứ?
Tiết Thanh nói: "Ta cũng đâu muốn vậy. Khi đó đám người Đốc đại nhân đã chuẩn bị xong đường vào lăng hoàng hậu, chỉ còn chờ ta đến. Vị Phụ Tá Đắc Lực đại nhân này cản đường, ta đành phải giết hắn thôi."
Đành phải giết hắn thôi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Cái từ đành phải này nghe qua sao có vẻ không đồng nhất với những gì mọi người nghe trong quá khứ.
"Lần này không phải đánh bậy đánh bạ." Tiết Thanh cười, nói tiếp: "Là thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Tóm lại, là may mắn."
Tần Đàm Công nói: "Lúc giết người mà có thể may mắn như vậy, đó mới thật sự lợi hại."
Tiết Thanh cười nói: "Khách khí, khách khí rồi."
Tần Đàm Công nhìn nàng, rất kỹ, nói: "Không thể trông mặt bắt hình dong. Không ngờ hai viên đại tướng quan trọng của ta lại bị ngươi giết. Chắc là đoạn đường vừa rồi Tiết trạng nguyên không chỉ có văn đàn khoa cử, thầy của ngươi là ai?"
Tiết Thanh nói: "Chính là Quách đại lao giã này, Ngũ Đố quân này. Đều dạy ta cả. Ta học lung tung."
Quách Hoài Xuân là võ tướng, còn Tiết Thanh lại được Ngũ Đố quân nuôi lớn, biết võ công thì không có gì kỳ lạ. Những người ở nơi này thầm gật đầu.
Tần Đàm Công lắc đầu, nói: "Bọn họ à, không được."
Tiết Thanh cười nói: "Cái chuyện giết người này, luyện tập nhiều là làm được."
Tần Đàm Công cười nói: "Ý của ngươi là ta phái người đuổi giết ngươi nhiều năm như vậy, ngươi mới lợi hại như thế? Nói như vậy, việc ngươi lợi hại như vậy là nhờ công của ta rồi."
Tiết Thanh à một tiếng, cười nói: "Vậy, ta cảm ơn ngươi nhé?"
Tần Đàm Công ngửa đầu cười to.
Tiếng cười vô cùng vui sướng, vang khắp nhà tù, ong ong điếc tai.
"Lợi hại, lợi hại." Hắn cười to, hai tay vỗ đầu gối khiến xiềng xích rầm rầm vang: "Thật là một nữ hài lợi hại."
Tống Anh vốn im lặng nãy giờ, nhìn Tiết Thanh, nói: "Tiết Thanh, ngươi vất vả rồi."
Những người ở đây tức khắc hiểu được. Đây là đáp lại câu nói kia của Tần Đàm Công. Tiết Thanh này vẫn luôn sống trong sự đuổi giết, bị giết, giết người, một đường máu chảy đầm đìa cho tới hôm nay. Trước kia Tông Chu hay Phụ Tá Đắc Lực, mọi người đều không tận mắt nhìn thấy nhưng trận đánh lén trong đêm ở kinh thành lần đó, lại xảy ra ngay trước mặt...
Tầm mắt ngưng tụ trên người nữ tử kia trở nên mơ hồ, dường như lại thấy được con người mình đầy vết thương ngất xỉu trên triều đình.
Thật là vất vả.
Không dễ mà.
......
Không đúng!
Tống Nguyên giật mình, chuyện như không đúng lắm, vì sao lại nói về điều này?
"Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Tần Đàm Công, ngươi cũng thừa nhận rằng ngươi đã làm bao nhiêu việc ác." Hắn cất giọng quát: "Đồ phản tặc mưu nghịch này!"
Vẻ mặt Trần Thịnh thay đổi một cách phức tạp trong chốc lát, rồi ông ta cũng ngăn đề tài này lại, nói: "Tần Đàm Công, ngươi còn gì muốn nói nữa?"
Tần Đàm Công chưa trả lời, Tống Anh đã mở miệng trước: "Vậy giờ ngươi có thể nói, tại sao lại muốn giết phụ hoàng của ta?"
Nàng vẫn cố chấp với vấn đề này.
Tần Đàm Công ngừng cười, nói: "Tại sao muốn giết phụ hoàng của ngươi..." Lại tạm dừng, khẽ quay đầu nhìn Tống Anh: "Ngươi lấy được ngọc tỷ, vậy ngươi đã lấy được thư tay của Hoàng Tự chưa? Đã gặp Tứ đại sư chưa?"
Hoàng Tự, Tứ đại sư?
Tứ?
Tiết Thanh cúi đầu, có chút không yên giơ tay gãi gò má, nghe vậy chợt ngừng lại.