Lúc này xuất hiện một đám quan binh, dân chúng đang đứng lác đác bên hồ, hình như đang lúng túng không biết phải làm gì.
"Tri phủ đại nhân đến."
Nghe tiếng hô lớn này, đám người kia tản ra, Lý Quang Viễn quấn lấy áo choàng bước nhanh đến, thần sắc có chút tức giận nói: "Xảy ra chuyện gì? Sao không cho vớt xác?"
Tên cầm đầu quan binh không dám nói chuyện, nhìn về phía bốn thị vệ áo đỏ, đây là thị vệ còn lại của Tông Chu, chuyện hôm nay trong Song Viên cũng do bọn họ nói ra.
"Việc cấp bách là điều tra ra tên sát thủ, chuyện ở Song Viên đại nhân không cần quan tâm." Một thị vệ lạnh lùng nói.
Lý Quang Viễn nói: "Nhưng mà hai vị cô nương rơi xuống nước cũng không thể không quản được, người nhà của bọn họ vẫn đang ngóng tin tức, sống phải thấy người chết phải thấy xác, người ở kinh thành sẽ đến, tới lúc đó người nhà bọn họ lại đến ồn ào..."
Thị vệ áo đỏ cắt ngang lời hắn nói: "Ồn ào cái gì? Sớm không nhảy xuống nước muộn không nhảy xuống nước, lại nhảy xuống nước tự vẫn ngay lúc thích khách đến, không phải là cố ý làm loạn mới khiến cho thích khách thừa cơ lẻn vào? Bọn chúng còn dám ồn ào, trước tiên cũng bắt bọn chúng đi thẩm tra."
Lý Quang Viễn chau mày nói: "Vậy cũng tốt, chờ người điều tra ra vụ án của Tông đại nhân rồi tính tiếp... những tiểu thư còn lại kia cho về nhà trước hay là..."
Thị vệ áo đỏ lạnh lùng nói: "Các nàng đã được Tông đại nhân tuyển chọn muốn đưa vào kinh thành, còn về nhà nào nữa?"
Lý Quang Viễn xua xua tay: "Tạm thời về phủ, đợi đại nhân các ngươi an bài vậy."
Bọn quan binh ở đây lên tiếng trả lời xong thì lập tức ào ào rút quân, người dân cũng vội vàng tản đi, Lý Quang Viễn nói với thị vệ áo đỏ: "Như vậy đi, ta đi trước truy tìm hung thủ." Dứt lời không để ý gì tới thị vệ áo đỏ nữa, quay người nhanh chóng bỏ đi.
Người hầu cận ở bên cạnh vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: "Đại nhân bớt giận, đừng chấp nhặt những tên hạ nhân hoạn quan này."
Lý Quang Viễn nói: "Bổn quan tạm thời không thèm chấp nhặt bọn chúng." Đợi cho chuyện này yên ắng rồi bàn lại.
Người hầu cận nói: "... Thậm chí ngay cả thi thể cũng không cho vớt, ngâm trong nước lâu như vậy thì thối rữa hết... Những tiểu thư kia cũng đang bị giam giữ ở nơi này..."
Lý Quang Viễn nói: "Giam giữ là vẫn còn tốt đấy, nếu như đến cuối cùng đều liên quan đến thích khách thì lại không phải là chuyện riêng của các nàng nữa rồi."
Người hầu cận giật mình nói: "Sẽ không phát rồ như thế đâu."
Lý Quang Viễn ngoảnh đầu nhìn, bó đuốc trong bóng đêm chiếu rọi xuống những thị vệ áo đỏ kia tuy bắt mắt nhưng bởi vì nhân số ít nên nhìn qua có vẻ hơi đìu hiu, nếu như Tông Chu chỉ bị thương thôi không phải là bị mất mạng, hiện tại những nữ tử này đoán chừng cũng đều đã chết hết, cũng không biết được trong thành Trường An này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu đến thế nào... Nhưng hiện tại Tông Chu đã chết.
Tông Chu mà lại chết như vậy, Lý Quang Viễn nghĩ lại từ đầu đến cuối, cảm thấy hơi hoảng hốt: "Người kia tên gì?"
Người hầu cận không kịp trả lời: "Người kia?"
Lý Quang Viễn nói: "Hung thủ được Chung Thế Tam thuê... giết chết Tông đại nhân kia."
Người hầu cận ừ à nói: "Gọi là Phương Thất Bát, được giải thích là lúc vào rừng làm cướp làm khấu, mục tiêu của hắn là để nuôi dưỡng bảy tám đứa hài tử nên mang biệt danh này."
Lý Quang Viễn mấy lần hắng giọng, nói: "Người ở kinh thành tới đâu rồi?"
Người hầu cận lần nữa thiếu chút lại không phản ứng kịp, cảm thấy đại nhân gần đây nói chuyện đều dương đông kích tây, ngẫm nghĩ một lát, nói: "Hôm qua đã nói qua Tiên Nhân Lĩnh, ngày đêm không ngừng bàn tán, ngày mai có thể đến đây."
Lý Quang Viễn nói: "Tống Nguyên không tới à?"
Lý Quang Viễn và Tống Nguyên có giao tình nhiều năm đều xung hô danh tánh như vậy, hơn nữa nghe nói quan hệ giữa Tông Chu và Tống Nguyên không tệ. Bên phủ Trường An gặp chuyện không may, chỉ sợ Tống Nguyên muốn thừa dịp làm loạn, đây cũng là nguyên nhân làm cho tinh thần Lý đại nhân hôm nay luôn hoảng hốt.
Người hầu cận thấp giọng nói: "Tống đại nhân làm sao mà đến được? Tống đại nhân chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, ngay cả lão nương chết cũng không trở về đưa tang... Tông đại nhân chẳng lẽ lại thân thiết hơn phụ mẫu của ngài ta."
Lý Quang Viễn nói: "Đừng nói chuyện đùa, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai đó, chuẩn bị tinh thần là hắn đến đây đi."
Người hầu cận nói: "Đại nhân cũng đừng quá lo lắng, bắt được Chung Thế Tam, hắn chịu nhận tội, muốn tra muốn hỏi gì chẳng được, mà mấy ngày này cũng bắt được không ít nghi phạm, đều nhốt vào trong nhà lao, chúng ta cũng không phải là không tận tâm dốc hết lòng hết sức."
Lý Quang Viễn quấn áo choàng hừ hừ, lại nghĩ đến chuyện gì đó nói: "Ta nghe nói còn có học trò gì nữa là thế nào?"Truy.ện được dịch tại iREAD.vn...Người hầu cận nói: "Có sao? Nhớ không rõ... Bắt nhiều người quá, thuộc hạ quay lại hỏi thử xem sao."
Lý Quang Viễn cũng chẳng muốn để ý nói: "Còn phải dặn dò cho những học trò này chú ý một chút, các đại nhân trong kinh thành sắp đến, những ngày này bọn chúng cũng không nên gây ra chuyện... Chuyện hài tử của Quách gia và Liễu gia đánh nhau, đừng để chuyện đó tái diễn thêm lần nữa, nếu lại để xảy ra chuyện như vậy, ta đều tống hết vào nhà lao."
Các học trò có thể gây chuyện gì được? Từ khi Tông Chu gặp chuyện không may, hình như lão gia Mạc Danh càng chú ý đến các học trò... Vì đêm Tông Chu bị ám sát đó, có hai thiếu niên đánh nhau còn thiếu chút nữa thì mất mạng đúng không?
Người hầu cận lên tiếng, lại nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, bọn nhóc tuổi này hay chọi gà đánh chó, thuộc hạ sẽ truyền đạt cho học phủ và các gia đình.
Lý Quang Viễn cầm lấy roi ngựa sai dịch đưa đến, phóng lên ngựa, những quan binh khác ở phía dưới giơ bó đuốc đi xung quanh.
Sắc trời sáng choang, Tiết Thanh lại một lần nữa đi ra khỏi nhà, lúc này đây ngay cả nạn cũng không cần dùng đến, vẫn như thường lệ đi vào tiền viện ngồi ở trên tảng đá nhìn nhóm tiểu đồng đang chơi xúc cúc, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Quách Tử Khiêm đã chầm chậm chạy tới nói: "Thanh Tử ca, ta đã đi thăm dò, quả thật là Bùi Yên Tử thiếu gia để cho Lục Ý lâu hát diễn khúc Thủy điệu ca đầu này của huynh... Hội đèn lồng ngày mười lăm này ở Giới Viên của Bùi gia quyết phân cao thấp, người thắng được tặng thưởng ngàn lượng."
Tiết Thanh đã nhờ hắn nghe ngóng giúp chuyện Xuân Hiểu nói với hắn rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ biết là như vậy, cười nói: "Xem ra khúc ca này của ta giá trị không ít phí đi lại."
Phí đi lại là cái gì? Quách Tử Khiêm không hiểu nhưng cũng khôn khéo không hỏi, nói tiếp: "Vốn là Yên Tử thiếu gia cho Lục Ý lâu diễn nhưng hiện tại thanh lâu khác cũng biết chuyện, cũng muốn tranh đoạt... Dù sao cũng là hội đèn lồng của Bùi gia mà, bây giờ ca từ khúc ca của huynh đã nổi tiếng rồi, lấy được nó mọi người đều giấu giấu giếm giếm, cô nương nhà nào luyện tập ca múa cũng đều làm như đi ăn trộm... Có khách yêu cầu các nàng hát Thủy điệu ca đầu, các nàng tuyệt đối không bằng lòng nhưng khẩn nài mời khách đến xem hội đèn lồng ở Giới Viên rồi cổ vũ cho bọn họ... Buồn cười chết đi được... Nghe nói đã có rất nhiều người đều đến thăm dò huynh..."
Tiết Thanh cười cười nói: "Ta có cái gì tốt đâu mà thăm dò, không phải mọi người đều biết rồi sao."
Hiền tế của Quách gia, nói khoác không biết ngượng bảo là sẽ đi thi trạng nguyên, trong thành Trường An ai ai cũng đều biết mà.
Quách Tử Khiêm cười hề hề nói: "Lần này có thể không giống với... Hiện giờ mọi người đều chú ý hỏi thăm tài danh của huynh đó."
Tiết Thanh cười cười không nói gì, ngoài cửa bỗng nhiên huyên náo một hồi, mấy người Sở Minh Huy cũng tới, lúc này Noãn Noãn rất vui lòng vì mọi người đến đây đều mang theo lễ vật, nghe được Quách Tử Khiêm đang nói chuyện hát khúc Thủy điệu ca đầu biểu diễn ở thanh lâu, cũng lao nhao nói chuyện.
"... Ca khúc là của ngươi sáng tác... Vậy mà lại giấu giếm không đưa ra..."
"... Cũng bởi vì Bùi Yên Tử nói muốn hát diễn khúc ca này trong hội đèn lồng ở Giới Viên... Lời nói này của Bùi Yên Tử là thánh chỉ sao?"
"... Những tỷ muội ở thanh lâu kia cũng đều giấu giếm, hình như vừa truyền ra thì các nàng đã hát không giống..."
Còn có người trực tiếp mở lời yêu cầu Tiết Thanh.
"... Tam Lang ngươi là trưởng hội âm nhạc của chúng ta... Ca từ này nên là của trưởng hội âm nhạc của chúng ta, ý nghĩa việc xây dựng hội là gì."
Tiết Thanh nghe xong chỉ cười cười.
Sở Minh Huy nói: "Ta thấy ngươi thẳng thắn viết thêm vài khúc ca để cho mọi người đến biểu diễn, ngày rằm mười lăm tháng tám không phải chỉ có hội đèn lồng của một nhà ở Giới Viên. Sở Minh Huy thở dài một tiếng, có điều hội đèn lồng năm nay không biết còn được tổ chức hay không, nếu như không tổ chức, hội đèn lồng của nhà đó ở Giới Viên sẽ càng náo nhiệt hơn..."
Tiết Thanh từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên, chỉ mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, lên tiếng thắc mắc: "Tại sao không tổ chức?"
Sở Minh Huy trả lời hắn: "Bởi vì Tông Chu bị ám sát..." Nói đến đây lại thở dài, ngạc nhiên hỏi: "Tam Lang, ngươi còn không biết chuyện gì sao?"
Tiết Thanh nói: "Bị ám sát sao? Đêm hôm đó trong hội thi của chúng ta, có quan binh đến điều tra hung thủ, sau đó ta gặp chuyện không may... Cũng chẳng có ai nói cho ta nghe chuyện này, chuyện này sau đó như thế nào? Tông đại nhân không sao chứ?"
Đúng vậy ha, vết thương của hắn nặng như vậy, người trong nhà hắn ai cũng lo lắng, ai có tâm tư mà nói cho hắn chuyện thị phi bên ngoài.
Sở Minh Huy nhìn Tiết Thanh nói: "Tông Chu chết rồi, bị thích khách..." Hắn tự mình đặt tay lên cổ kẻ ngang một đường để diễn tả: "Cắt đứt đầu."
Tiết Thanh tỏ vẻ kinh ngạc nói: "... Tại sao có thể như vậy, thật sự là quá đáng tiếc... Khúc Thủy điệu ca đầu của ta chính là vì ngài ta mà sáng tác ra, ta định đợi cho vết thương khá hơn sẽ sai người đến tặng cho ngài ta."