Ý Tiết Thanh là không có tuyên bố bản thân là muội phu hắn sao?
Liễu Xuân Dương hừ một tiếng, gật đầu nói: “Nói dối, nhiều người như vậy đều nhìn thấy ngươi.”
Nhìn thấy sao? Tiết Thanh cười ha ha.
Liễu Xuân Dương thấy Tiết Thanh cười liền cảm thấy khó hiểu, tên nhóc này, lần đầu tiên gặp mặt cũng cười ngây ngốc như vậy... Chẳng lẽ cậu ta là một người ngu sao?
Dương Tĩnh Xương ngồi trong phòng nhìn ra cửa, mặc dù không biết bọn họ đang nói gì với nhau, nhưng thấy Tiết Thanh cười thoải mái như vậy liền rất là vui mừng. Thiếu niên thì nên vui vẻ, chơi với những thiếu niên cùng tuổi, vậy mới đúng chứ. Nghĩ như vậy nên ông cũng không còn cảm thấy cái tên Lâm tú tài đang ngồi ngâm thơ bên cạnh đáng ghét nữa...
Liễu Xuân Dương giữ chặt vai Tiết Thanh, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đừng cười, đi theo ta.”
Tiết Thanh vẫn đứng yên tại chỗ hỏi: “Đi đâu chứ?”
Liễu Xuân Dương nói: “Dưới lầu.”
Tiết Thanh đáp: “Không đi.”
Liễu Xuân Dương lảo đảo: “Không đi không được.”
Tiết Thanh lui lại một bước nói: “Vậy ta sẽ kêu cứu mạng.”
Liễu Xuân Dương nhíu mày, cái tên nhóc này... vừa vô sỉ lại hèn hạ. Hắn nghĩ, Tiết Thanh thực sự có can đảm làm như vậy, dù sao cậu ta đã sớm không cần mặt mũi rồi, nếu làm căng quá Liễu Xuân Dương hắn cũng không gánh nổi.
“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta xuống lầu đi, ta có việc tìm ngươi thương lượng... Ta cũng không đánh người, ngươi nghĩ ta giống như tên nhóc họ Quách kia sao?” Hắn giả vờ lịch sự, vừa vuốt phẳng trường bào vừa chậm rãi nói: “Ta là người có học mà.”
Tiết Thanh nói: “Nói cách khác ngươi không biết võ công hả?”
Liễu Xuân Dương nói: “Ta học cái kia làm gì... Ta chỉ muốn thi đỗ công danh.”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Không có việc gì, không bắt nạt ngươi nữa.” Nói xong lại giơ tay làm động tác mời.
Cái gì thế? Là ai bắt nạt ai cơ chứ? Liễu Xuân Dương trừng mắt nhìn Tiết Thanh một lát, sau đó phất tay áo đi ra ngoài, Tiết Thanh không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Dưới lầu cũng rất ồn ào và náo nhiệt, so với lúc mới tới có nhiều người hơn, đa số là các thiếu niên tầm 14, 15 tuổi. Bọn họ cũng không cần bàn, mà ngồi ngay trên mặt đất bên bờ sông gần Lưu Vân Đài, không biết là đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại cười to vài tiếng.
Liễu Xuân Dương dừng chân nói: “Là ta hại muội muội ta cá cược thua, ngươi có dám thi với ta một trận nữa không?”
Ồ, quả nhiên là do muội muội “tố cáo” à? Tiết Thanh đáp: “Không dám.”
Liễu Xuân Dương lại bị Tiết Thanh làm nghẹn họng lần nữa, hắn trừng mắt: “Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy chứ? Nếu không phải do ngươi giở trò lừa bịp, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được sao?”
Tiết Thanh liền đáp: “Nếu không phải ngươi giở trò lừa bịp, thì ngươi cũng không thua nhanh như vậy đâu.”
A... còn dám mạnh miệng đáp trả nữa cơ đấy. Liễu Xuân Dương hơi nghiêng đầu, nhìn Tiết Thanh nói: “Ta khuyên ngươi sớm hết hi vọng đi, Liễu gia ta không giống Quách gia, có thể để ngươi tùy ý trèo cao.”
Đúng là trẻ con, Tiết Thanh lắc đầu cười nói: “Yên tâm, yên tâm, bây giờ ta chỉ lo chuyên tâm đọc sách thánh hiền thôi.”
Liễu Xuân Dương xì miệng, trừng mắt nói: “Ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt như vậy sao?”
Trẻ con có dễ bị lừa hay không thì không nói, quan trọng là có một vài “đứa trẻ” không chịu phân biệt phải trái mới khổ, Tiết Thanh lắc đầu, đúng là không còn cách nào để giải thích lý lẽ với hắn rồi.
Nàng nói: “Vậy ngươi muốn sao đây?”
Liễu Xuân Dương nhíu mày đáp: “Ngươi nhất định phải thi đấu một trận với ta.”
Tiết Thanh cười nói: “Cái này dễ thôi mà, ngươi chỉ cần đi nói với những người khác, là ngươi đã đấu với ta một trận, và kết quả là ngươi đã thắng, vậy là được rồi.”
Liễu Xuân Dương nghe vậy liền tức giận hét: “Ngươi coi ta thành dạng người gì vậy hả?”
Không biết từ lúc nào, Thiền Y và Noãn Noãn đã đến gần hai người, bọn họ sợ hãi kêu nhỏ một tiếng Thanh Tử thiếu gia, với ngụ ý là ngầm hỏi Tiết Thanh có muốn kêu người qua đây giúp đỡ hay không.
Liễu Xuân Dương nhìn thấy hai người, liền nhíu mày, lộ ra nụ cười xấu xa nói: “Ngươi đã nghĩ vậy thì thôi, ta chấp nhận.”
Hắn giơ tay chỉ vào hai người Thiền Y và Noãn Noãn.
“Vậy ngươi hãy lấy hai nha đầu này làm tiền đặt cược đi, nếu thua thì cho ta một người là được.”
Thiền Y và Noãn Noãn nghe vậy liền sợ hãi.
“Thiếu gia, đừng cá với hắn mà!” Noãn Noãn kêu to, nước mắt cũng chảy ra. nàng nhóc biết, bởi vì Thiền Y không phải nô tỳ, như vậy nếu muốn cho cũng chỉ có thể cho nàng mà thôi... Chưa nói đến gia tộc lớn như Liễu gia có bao nhiêu nha đầu kiêu ngạo, chỉ cần nghĩ đến việc phải xa phụ mẫu là nàng đã cảm thấy buồn muốn chết rồi.Bạn đa-ng đọ-c truyện tại- iREAD.vn-Tiết Thanh nhíu mày nói: “Ngươi nhất định phải cược một trận mới chịu ngừng sao?”
Liễu Xuân Dương ha ha cười đáp: “Đương nhiên rồi, thù oán bắt đầu vì cá cược cho nên kết thúc cũng phải bằng cá cược chứ.”
Tiết Thanh vẫn nhíu mày như cũ: “Lỡ ngươi lại muốn cược tiếp thì sao đây? Thua thì thôi đi, nhưng lỡ ngươi thua mà còn muốn cược nữa, ta cũng đâu có rảnh để cá cược với ngươi hoài.”
Nói cứ như thể ngươi sẽ thắng vậy đó, chưa đợi Tiết Thanh nói xong, Liễu Xuân Dương đã trừng mắt nổi nóng: “Ngươi coi ta là loại người nào? Liễu Xuân Dương ta là loại người vô lại như vậy sao?”
Tiết Thanh liếc hắn một cái đáp: “Chơi xúc cúc lại đi ngáng chân...”
Liễu Xuân Dương hừ nói: “Ngươi mới ngáng chân nhiều nhất đấy... Ba huynh đệ của ta còn nằm ở nhà dưỡng thương kia kìa.” Cái đề tài này đúng là khiến người ta cảm thấy bực bội mà, hắn không nhịn được phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi có cược hay không?”
Tiết Thanh còn chưa lên tiếng, Thiền Y đã kêu một tiếng Thanh Tử thiếu gia, vẻ mặt không đồng ý cùng lo lắng. Noãn Noãn không biết Liễu Xuân Dương, nhưng Thiền Y biết rất rõ, Liễu gia là gia tộc lớn, không thể tùy tiện gây thù được, lỡ như chọc giận bọn họ, ngay cả Đại lão gia cũng sẽ không ra mặt... thậm chí còn có thể nhân cơ hội đuổi Tiết Thanh đi.
Noãn Noãn nức nở, nắm tay Tiết Thanh năn nỉ: “Đừng lấy nô tỳ ra cá cược mà.”
Tiết Thanh cười xoa đầu nàng bé nói: “Không sao, không sao, không cá cược cái này.”
Mặc kệ là cá cược cái gì, chỉ cần dính đến chữ “cược” thì luôn luôn là điều xấu. Huống chi Liễu Xuân Dương còn là con cháu nhà giàu nổi tiếng ở thành Trường An, với gia tộc lớn như thế... Nghĩ như vậy, Thiền Y lại nhịn không được, cũng nắm tay áo Tiết Thanh khẽ kéo.
Mặc dù Tiết Thanh không muốn cá cược với Liễu Xuân Dương, hơn nữa điều này cũng hoàn toàn không cần thiết, bởi vì cái gọi là cá cược đó chẳng có liên quan gì đến nàng cả, nhưng trẻ con thì rất khó hiểu, lại thêm trong trận xúc cúc, Liễu Xuân Dương đã sớm ghi hận nàng rồi. Cái này để lâu rất phiền phức, không bằng sớm giải quyết cho xong... Muốn đối phó với loại trẻ con giống như hắn, khuyên bảo là điều vô dụng, chỉ có cách thắng hắn, khiến hắn phục mình mới thôi.
Tiết Thanh nhìn Liễu Xuân Dương nói: “Muốn cá cược cũng không phải là không thể được, nhưng trước hết cần phải nói rõ là cá cược cái gì đã, nếu ta thua thì ngươi muốn gì. Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, ta sẽ không tùy tiện đồng ý với ngươi đâu.”
Ừ, nhất là những việc có hại cho nàng, quân tử loại này để người khác làm cho rồi.
Liễu Xuân Dương vui vẻ vỗ tay: “Được thôi, ngươi chỉ là một tên nghèo kiết xác, nên ta cũng không cần tiền bạc của ngươi làm gì. Nếu thua ngươi chỉ cần quỳ xuống, gọi ta một tiếng cha nuôi là được.”
Sắc mặt Thiền Y trở nên khó coi.
“Thanh Tử, đừng đồng ý.” nàng vội kéo tay Tiết Thanh la lớn.
Gọi Liễu Xuân Dương là cha nuôi, vậy sau này ở thành Trường An sao có thể ngẩng đầu sống được đây, chẳng phải cũng giống như việc mất hết tương lai rồi sao?
Tiết Thanh không để ý đến Thiền Y, cũng không đồng ý, chỉ nhìn Liễu Xuân Dương hỏi: “Cá cược cái gì?”
Xúc cúc, nàng tất nhiên là không sợ, một mình đấu lại càng không thành vấn đề. Nhưng nếu phải chơi xúc cúc theo kỹ thuật giống bọn họ thì nàng không thể.
Liễu Xuân Dương nhoẻn miệng cười, đôi mắt nheo lại. Hắn nắm chặt tay Tiết Thanh... Mấy người cổ đại này thiệt là, nói một lát lại bắt đầu nắm tay, Tiết Thanh cũng mặc kệ cho hắn nắm tay mình.
“Đương nhiên là cá cược về lĩnh vực sở trường của ngươi rồi.” Liễu Xuân Dương nói: “Ngươi cũng đã nói, chuyện xúc cúc thì giải quyết trên trận đấu rồi. Vậy hiện tại chúng ta không nhắc đến xúc cúc nữa, Trạng Nguyên công à, chúng ta là người đọc sách, nên hãy dùng cái này để giải quyết đi.”
Người đọc sách cơ đấy, Tiết Thanh nhìn hắn.
Liễu Xuân Dương mở quạt, khẽ phe phẩy vài cái, sau đó nói tiếp: “Thi làm thơ.”
Làm thơ sao? Tiết Thanh nhìn Liễu Xuân Dương cười nói: “Cái này coi bộ có hơi ức hiếp người quá đáng đó nha.”