“Là ca ca người khi dễ muội.” Liễu Ngũ Nhi nói.
Đúng là con gái, người bạn của Liễu Xuân Dương quay đầu cười, cũng không biết nên nói cái gì.
Liễu Xuân Dương giơ tay vỗ vai Liễu Ngũ Nhi nói: “Có chuyện gì cứ nói cho huynh biết.”
Liễu Ngũ Nhi hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh lại, sau đó nói: “Còn không phải tại ca ca người chơi xúc cúc thua, hại muội cá cược thua người ta.”
Mặc dù được Liễu lão thái gia khen ngợi nhưng khen ngợi này là vì hắn xử sự đúng, chứ không phải vì hắn thua xúc cúc mà khen.
Thế nên Liễu Xuân Dương không vui đáp: “Huynh cũng không có kêu muội cá cược, sao có thể trách huynh được chứ. Đừng có kiếm chuyện nữa, có chuyện gì không vui thì cứ nói thẳng ra đi.”
Những tiểu thư trong các gia đình giàu có không thể tùy ý ra ngoài, hằng năm số lần đi ra ngoài chơi đều phụ thuộc vào số ngày nghỉ lễ. Chính vì vậy muốn mua đồ ăn hay đồ chơi, bọn họ phải nhờ huynh đệ của mình mua giúp. Mà ngược lại những huynh đệ được ra ngoài thường xuyên đều là những người rất bận rộn, lại quen sống phóng túng, chứ không giống các nàng, vì vậy họ không kiên nhẫn để nghe các tỷ muội mình trách cứ.
Liễu Ngũ Nhi cũng không ít lần nhờ vả các huynh đệ của mình.
“Những cái kia đều không cần. Chỉ cần huynh có thể thắng một trận nữa là tốt rồi.” Liễu Ngũ Nhi nói.
Liễu Xuân Dương bĩu môi nói: “Yên tâm đi, lần sau chắc chắn huynh sẽ thắng mà, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Nói đến đây, vẻ mặt hắn lại đầy oán hận: “Tiết Thanh...”
Liễu Ngũ Nhi thở dài nói: “Nói đến đây muội thật lòng xin lỗi huynh.”
Liễu Xuân Dương nhíu mày: “Sao vậy?”
Liễu Ngũ Nhi khó xử dùng quạt che mặt nói: “Muội cá cược, cá rằng nếu huynh thua thì Tiết Thanh sẽ trở thành thê đệ của huynh.”
Người bạn của Liễu Xuân Dương đứng cách đó chừng vài bước chân nghe vậy liền phì cười.
“Cái gì?” Liễu Xuân Dương trừng mắt: “Muội nói bậy gì thế?”
Liễu Ngũ Nhi che mặt nói nhỏ: “Không phải nói bậy đâu, hôm qua Quách Bảo Nhi thách muội, muội giận lên nên đã cá cược với nàng ấy. Quách Bảo Nhi lấy Tiết Thanh ra cá cược... Lúc đó muội cũng không nghĩ đến việc huynh sẽ thua.”
Người bạn kia ráng nhịn cười, còn Liễu Xuân Dương thì xì miệng quát.
“Thật là hồ đồ quá, cái này mà là cá cược sao?”
Liễu Ngũ Nhi bỏ cây quạt xuống, lộ ra nửa bên mặt và đôi mắt sáng rực: “Muội cũng nghĩ rằng Quách Bảo Nhi chỉ nói đùa thôi, ai dè đâu hồi nãy nàng ấy dẫn Tiết Thanh đến chỗ muội...”
Nói đến đây lại cầm quạt che khuất mặt.
“... Trước mặt nhiều người như vậy, muội là con gái, không tiện chạy ra đuổi cậu ta, mà sau này cũng không được ra ngoài nữa... Chỉ là các huynh về sau coi chừng bị bọn họ chế giễu.”
Mới nãy? Liễu Xuân Dương giật mình nhìn về phía cầu thang.
“Đúng là tên nhóc đó rồi.” Hắn tức giận nói, tên nhóc này lại có thể đến Lưu Vân Đài sao? Quách gia đúng là xem trọng Tiết Thanh, chắc chắn là bởi vì cậu ta thắng được trận xúc cúc, lại được Tri phủ đại nhân khen thưởng. Hiện tại lại đến đây muốn khoe khoang, làm hắn mất mặt đây mà.
“Muội vừa nói cái gì? Tiết Thanh vừa đến đây chọc phá muội sao?”
Liễu Ngũ Nhi gật đầu, mấy nha đầu kế bên vội mở miệng.
“Đúng vậy Xuân Dương thiếu gia, Tiết Thanh vừa chạy lên lầu hai chỗ chúng ta đó.”
“Một thiếu niên như hắn... dọa làm chúng ta sợ chết khiếp.”
“... Còn la lớn bảo là chồng chưa cưới của tiểu thư... Mọi người đều nghe thấy...”
“Dọa chết người... Nhưng nói xong thì cậu ta đã bỏ đi rồi...”
Mấy cô gái huyên thuyên kể khiến Liễu Xuân Dương chóng mặt, nhưng hắn cũng đã hiểu được vấn đề.
“Tên nhóc đó vậy mà lại dám chạy đến lầu hai chỗ các ngươi sao?” Hắn nói: “Đúng là đồ mặt dày...”
Hằng năm, lầu hai của Lưu Vân Đài đều là nơi dành cho những cô gái ở các gia đình giàu có đến đây vui đùa, xem thi đấu thuyền rồng. Mặc dù các thiếu niên rất muốn đến đó nhưng không có ai dám đi cả, bọn họ sợ làm ra việc gì trái quy tắc.
Quả nhiên, chỉ có cái tên Tiết Thanh vô sỉ kia mới dám làm ra những việc thế này.
“Không thể tưởng tượng nổi, đúng là không tưởng tượng nổi mà.” Người bạn kia nhịn không được lắc đầu, cười hì hì nói: “Hay là tên nhóc đó muốn trèo lên nhà Liễu gia các người, dù sao so với Quách gia, Liễu gia cũng giàu có, địa vị cũng cao hơn nhiều... Chắc là lòng tham nổi lên rồi.”
Lý do này rất có lý đấy... So với Quách gia, Liễu gia mới thật sự là một gia tộc có địa vị cao, của cải nhiều, ở thành Trường An này có ai mà không muốn tạo mối quan hệ, làm thông gia hay thân thích của Liễu gia kia chứ.
Liễu Ngũ Nhi “A” một tiếng, sau đó dùng quạt che mặt: “Nguy rồi, vậy là thanh danh của muội sắp bị hủy hết rồi, cha sẽ đánh chết muội mất, huynh phải cứu muội.”
Liễu Xuân Dương cắn răng, giơ tay đánh nhẹ đầu Liễu Ngũ Nhi nói: “Chỉ là trò đùa của đám trẻ con, có ai tin là thật đâu, muội sợ cái gì kia chứ?”
Liễu Ngũ Nhi thở dài, nhìn Liễu Xuân Dương, oán hận nói: “Đây chính là một điểm lợi thế của con trai mấy người đó, thiếu niên mấy người muốn chơi đùa thế nào cũng được, nhưng con gái chúng ta không thể. Chuyện đùa trong miệng các người, đến chúng ta lại thành chuyện tổn hại đến thanh danh... Muội cũng sắp đến tuổi phải gả đi rồi, lại dính phải phiền phức này. Nhưng cũng tại muội nhất thời xúc động nên nếu cha muốn phạt thế nào muội cũng chấp nhận.”.Truyện đư.ợc..dịch trực tiếp tại iREADĐến cùng cũng là muội muội mà mình thương yêu từ nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Ngũ Nhi, Liễu Xuân Dương không đành lòng, hắn thở dài.
“Nói tới nói lui cũng là lỗi do huynh, tại huynh thua trận đấu.” Hắn nói xong lại nhìn lên lầu: “Muội không cần lo lắng, để huynh lên lầu nói chuyện với cậu ta.”
Liễu Xuân Dương nói xong liền tính đi lên lầu, Liễu Ngũ Nhi ở phía sau vội vã dặn dò: “Huynh đừng cãi lộn với cậu ta nha... chỉ cần thắng một trận là được.”
Liễu Xuân Dương phất tay áo không trả lời, cùng người bạn đi lên lầu.
Nha đầu đứng cạnh Liễu Ngũ Nhi do dự nói: “Tiểu thư à, mới vừa thi một trận xúc cúc rồi, nếu đòi thi nữa liệu họ có đồng ý không? Hơn nữa một mình Tiết Thanh thật sự có thể quyết định sao?”
Liễu Ngũ Nhi phe phẩy cây quạt đáp: “Đó không phải chuyện của chúng ta.”
...................
Cơn gió thoảng qua mặt sông yên tĩnh, tiếng trống đột nhiên vang lên, ngồi bên cạnh cây cột Tiết Thanh thầm nghĩ, có lẽ Tri phủ đại nhân đã nói xong, đúng rồi, xem ra Tri phủ đại nhân cũng không có nói nhiều như mấy cán bộ thời hiện đại.
Dương Tĩnh Xương nhìn bên ngoài nói: “Sau một khắc nữa sẽ bắt đầu rồi.”
Tiết Thanh cũng nhìn theo ra ngoài, vị trí của hai người họ kế bên cây cột, có thể nhìn thấy rõ hướng con sông thi đấu lại không bị người trong phòng nhìn chăm chú. Đúng là một vị trí tốt.
“Các ngươi nghe tin gì chưa? Tống thị lang lại lên chức nữa rồi.”
“Ôi, chắc là Tần Đàm Công lại bị bệnh nữa?”
Trong phòng chợt vang lên hai câu đối thoại này, theo sau đó liền phát ra một trận cười to, khiến Tiết Thanh cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ ở cổ đại cũng có cười châm biếm nữa sao?
Dương Tĩnh Xương cầm một hạt đậu phộng lên bỏ vào trong miệng, cười nói: “Ngươi có biết Tần Đàm Công không?”
Là một tên nhóc con nhà nghèo, đến ở nhờ nhà họ hàng. Nguyện vọng lớn nhất của Tiết Thanh là làm một tiên sinh dạy học cho những đứa trẻ, thế nên đối với mấy chuyện lớn lao về quốc gia, Tiết Thanh thật sự không hiểu lắm nhưng có lẽ về sau nàng cũng cần nên tìm hiểu đôi chút. Tuy vậy, trước mắt chuyện này còn quá xa vời, còn không bằng tìm hiểu người ở Quách gia coi bộ còn có lợi hơn.
Tiết Thanh cũng cầm một hột đậu phộng lên nói: “Cháu chỉ biết người đó là quan lớn thôi, còn lại cái gì khác cũng không biết, ha ha.”
Dương Tĩnh Xương ho nhẹ một tiếng nói: “Dưới một người trên vạn người.”
Tiết Thanh “ừ” một tiếng nói: “Vậy đó là một người sợ vợ sao?”
Dương Tĩnh Xương giật mình, sau đó khẽ phì cười, cười đến nỗi ho khan, thở không nổi. Tiết Thanh vội vàng đứng dậy vỗ lưng giúp ông, người bên cạnh nhìn qua. Lát sau bọn họ thấy Dương Tĩnh Xương ho ra một hạt đậu phộng.
Tiết Thanh nhìn hạt đậu phộng cười nói: “Dương lão đại phu muốn ăn kiêng... khiến người ta sợ quá đi.”
Dương Tĩnh Xương giơ tay chỉ Tiết Thanh nói: “Ngươi còn nói nữa sao, nếu không phải tại ngươi nói đùa thì ta làm sao có thể bị ho chứ.”
Tiết Thanh liền cười ha ha nói: “Thật oan quá, cháu không có nói gì nha.”
Dương Tĩnh Xương ho khan, uống mấy ngụm trà xong lại nhịn cười nói: “Ngươi còn dám nói, ngươi bảo Tần Đàm Công là người sợ vợ, vậy còn chưa buồn cười sao?”
Cái này có gì đáng cười đâu chứ, Tiết Thanh cười nói: “Rõ ràng là do Dương lão đại phu người mà, cười vô vị (1) quá đi.
Cười vô vị là sao? Mặc dù Dương Tĩnh Xương không hiểu rõ nhưng ông cũng có thể hiểu được một chút, rất thú vị, Dương Tĩnh Xương nhìn Tiết Thanh cười như không cười, tay cầm hạt đậu phộng ăn: “Thanh Tử thiếu gia thật là khiêm tốn, chỉ một câu nói mà dùng hai điển tích, quả nhiên là vừa tài năng lại khôi hài.”
Dùng điển tích ư? Tiết Thanh lúc này mới sực nhớ lại, dưới một người trên vạn người là chỉ những quan lớn có địa vị cao, đây là một điển tích xưa. nàng chỉ thuận miệng nói thôi chứ cũng không nghĩ nhiều như vậy, cái này là do khi ở hiện đại thấy nhiều nên quen, vì vậy mới có thể nhanh miệng nói ra.
“Thanh Tử thiếu gia mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đọc sách cũng không ít.” Dương Tĩnh Xương nói với ý tứ sâu xa.
Tiết Thanh ném hạt đậu phộng vào miệng đáp: “Tình cờ nhìn thấy thôi ạ, do trùng hợp thôi.”
Dương Tĩnh Xương chờ Tiết Thanh nói xong mới cầm hạt đậu bỏ vào miệng nhai nuốt xuống, uống miếng rượu sau đó lại nói: “Ngẫu nhiên mà có thể biết “Lục Thao” và “Ngô Việt Xuân Thu” sao?”
Không có cách nào khác, ai bảo nàng là nhân vật chính kia chứ, Tiết Thanh nhún vai nói: “Nói ra ông cũng không tin, cháu chính là Văn Khúc Tinh chuyển thế, bẩm sinh đã thông minh nên đã đọc qua là không quên.”
Dương Tĩnh Xương giật mình, sau đó cười to, đẩy đĩa đậu phộng ra nói.
“Cái này ta có tin hay không tạm thời khoan nhắc đến, nhưng có một điều ta rất tin tưởng, đó là từ nay về sau lúc ngươi mở miệng, ta không nên ăn đậu, ha ha.”
***
(1) Cười vô vị: Trò đùa không có gì đáng cười mà người đó lại cảm thấy mắc cười.