Tấm biển Tri Tri đường cũng treo lên một lần nữa, Quách Tử Khiêm khoanh tay tường tận xem xét, vui mừng ra mặt nói:
“Rất nhiều người đều muốn gia nhập Tri Tri đường của chúng ta đọc sách, Liên Đường thiếu gia từ chối, nói chuyện đọc sách quan trọng là tĩnh tâm, bất kể đọc sách ở đâu cũng đều là đọc sách.”
Lại nhỏ giọng nói: “Lúc này Tri Tri đường nổi danh, bề ngoài quan phủ nói mặc kệ, kỳ thật theo dõi chúng ta, cho nên trước mắt giấu tài.”
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu, nói: “Mọi người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn Tri Tri đường sẽ phong mà không lộ.”
Quách Tử Khiêm lại quan tâm hỏi chuyện Liễu gia, Tiết Thanh thở dài, Quách Tử Khiêm có phần đồng tình an ủi quá ưu tú cũng là phiền não, cũng tỏ vẻ tuy rằng chính mình họ Quách nhưng cũng không để ý chuyện Tiết Thanh lựa chọn kết thân với Liễu gia, nói: “Dù huynh cưới ai cũng là đại ca của ta.”
Tiết Thanh lắc đầu cười, tiễn Quách Tử Khiêm, Chu tiên sinh ở bên phía trường xã lại dạo bước tới.
“Nhà vua trọng người hiền, văn chương dạy các người. Muôn nghề đều thấp kém, chỉ đọc sách là cao. Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử. Tương tương không phân biệt, nam nhi phải tự cường.” Hắn thì thầm: “Tiết Thanh ngươi đã có khát vọng này thì nên nghiêm túc đọc sách, dựa vào tự học là hoang phí, ngươi tới đọc sách với ta, ta bảo đảm sang năm ngươi sẽ thi huyện đậu.”
Tiết Thanh có chút kinh ngạc.
Chu tiên sinh ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Huyện lệnh Trường An là tỷ phu của ta...”
Tiết Thanh càng thêm kinh ngạc.
Chu tiên sinh lại nghiêm túc nói: “Đương nhiên là bởi vì ngươi vốn có tài học, ngươi lại học với ta mấy tháng tài nghệ, đi thi huyện không thành vấn đề.” So với thi phủ thi đạo, thi huyện rất dễ dàng, nhiều khi còn cố ý buông tha cho những người già đi thi, toàn bộ do huyện tôn làm chủ. Thế nên Chu tiên sinh có quan hệ thông gia, hơn nữa hiện giờ Tiết Thanh tài tình nổi tiếng ở Trường An phủ, khẳng định sẽ không có người dị nghị.
Chu tiên sinh thành khẩn nói: "Như thế ngươi cũng thắng cá cược, từ đó về sau có thể đi theo Thanh Hà tiên sinh đọc sách... Ta chỉ muốn cùng ngươi nghiên cứu tham khảo đạo thi từ, cũng không trì hoãn ngươi đọc sách. Khi nào đọc sách, đọc sách gì đều do ngươi làm chủ..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tiết Thanh gật đầu đáp vâng nói: "Ta thích Chu tiên sinh như vậy… Về sau buổi chiều mỗi ngày sẽ đi tới học đường của tiên sinh nghe giảng bài."
Quả nhiên bày điều kiện thi huyện ra, hắn sẽ đồng ý, Chu tiên sinh mỉm cười hài lòng rời đi, chỉ là có chuyện không rõ, hắn nói thích Chu tiên sinh như vậy…
"Ta thế nào? Sẽ không cho ta là người làm việc thiên tư chứ?" Chu tiên sinh nói với Thanh Hà tiên sinh, có chút ưu sầu, nếu như không phải Thanh Hà tiên sinh yêu cầu, hắn sẽ không nói ra câu nói như thế kia… Nghĩ tới Chu Lâm Sinh hắn giữ mình trong sạch hơn ba mươi năm.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, không phải hắn vì ngươi cam đoan có thể qua thi huyện mới đồng ý, hắn vì mấy câu sau của ngươi, không trì hoãn hắn đọc sách, hắn tự làm chủ…" Nói xong lắc đầu, vì Tiết Thanh này không có ý định đi thi huyện, chỉ là đặc biệt tiếp lời.
Chu tiên sinh thở phào, lại nhìn Thanh Hà tiên sinh có chút đồng tình. Tiết Thanh này rõ ràng không phải học sinh của Thanh Hà tiên sinh nhưng người người đều cho là vậy thế nên làm những chuyện này đều bị tính lên trên đầu Thanh Hà tiên sinh, hết lần này tới lần khác, Thanh Hà tiên sinh lại không có cách quản thúc…
Việc cá cược lúc trước kia, người người đều cười Tiết Thanh, xem ra hiện tại người nên bị cười là Thanh Hà tiên sinh… Thật đáng thương.
"Cũng không quản hắn muốn đi thi huyện hay không, mặc dù chỉ nói buổi chiều mỗi ngày sẽ đến học đường của ta, cũng đồng ý đọc sách, ta cũng có thể quản thúc." Chu tiên sinh nói.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu, nói: "Làm phiền Chu tiên sinh hao tâm."
Chu tiên sinh trả lễ nói: "Tiết Thanh này kỳ thật ta cũng thích, làm thơ làm rất là giỏi… Chỉ là có chút lộn xộn." Nói xong cáo từ.
Thanh Hà tiên sinh im lặng một khắc ở trong thảo đường, đứng dậy đi xuống dưới núi, đứng ở cách đó không xa, thấy trước thảo đường có một tiểu tỳ ngồi xổm chơi đùa, bên trong cửa mở là người thiếu niên đang ngồi ngay ngắn nâng bút viết chữ, thần sắc chuyên chú nghiêm túc, trong lòng không nghĩ chuyện khác… Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử, Thanh Hà tiên sinh mặc niệm trong lòng, chợt ánh mắt ngưng lại, ra một quyết định.
Tiết Thanh ngẩng đầu, hơi híp mắt lại nhìn thấy một cái bóng lưng thản nhiên, lúc này ánh mặt trời dần nghiêng, cuối thu gió núi thổi qua, bên tai đầy tiếng xào xạc, núi Lục Đạo Tuyền lá bay tán loạn màu sắc sặc sỡ, Tiết Thanh cầm bút đứng dậy đi tới cửa, bóng lưng Thanh Hà tiên sinh nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt, chỉ có Noãn Noãn ở trước cửa, giơ tay bay lượn theo đuổi nào là bướm và lá rụng.
Cứu Trương Niện, Thiền Y ra, giết chết Tông Chu, an toàn trở ra nhưng giống như thời gian cũng không dễ dàng hài lòng như ý, qua chuyện này, các thiếu niên cũng đã trưởng thành, mà tất nhiên lớn lên cũng không có khả năng mọi chuyện đều như ý. Không sao, chẳng qua buồn phiền chỉ là củi gạo dầu muối tương giấm trà, dù sao cũng tốt hơn chuyện sinh tử chém chém giết giết lúc trước, vẫn sống tốt là được.
Tiết Thanh quay lưng về phía thảo đường, giơ tay ném bút ra phía sau, vang lên một tiếng, vững vàng rơi vào trong ống đựng bút.
…..
Gió đêm vù vù mang thêm mấy phần hung dữ, bên trong thảo đường cửa sổ đóng chặt ngăn cách gió lạnh.
Tứ Hạt tiên sinh quỳ gối ngồi nghiêng, nhấp một ngụm rượu, ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, tiếng nhai sần sật, nói: "Vậy con ngạc nhiên cái gì?"
Tiết Thanh vừa cúi đầu đọc sách, vừa nói: "Con ngạc nhiên bọn họ vì quản thúc mà dụ dỗ con, cũng chỉ dám nói ra cam đoan thi huyện đỗ, còn tiên sinh người có thể mở miệng hứa hẹn thi đỗ trạng nguyên… Bởi vậy có thể thấy được, quả nhiên bọn họ không lợi hại bằng tiên sinh người."
Tứ Hạt tiên sinh đắc ý mấy phần nói: "Đó là đương nhiên, đương nhiên ta so với bọn họ… Ta khinh, ta cũng không có hứa hẹn, là con lừa gạt ta."
Tiết Thanh lật một trang qua nói: "Biết rõ bị lừa lại dám đồng ý, đó cũng là bản lĩnh thật sự, bản thân chẳng sợ hãi."
Tứ Hạt tiên sinh lại đắc ý muốn cười, nhướng mày nói: "Đây là con khen ta ư? Hay là khen con đây?" Tiết Thanh để lão làm tiên sinh của mình sao không biết có lẽ lão đang gạt mình.
Tiết Thanh nói: "Người và con đều là thần tiên tại thế, khen ai cũng như vậy."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha, ném một hạt đậu phộng vào nàng, Tiết Thanh không them ngẩng đầu đưa tay đón được bỏ vào trong miệng, nhai sần sật.
"Thôi đi, đừng thổi phồng… Đó là ta biết, con vốn dĩ không muốn thi trạng nguyên gì đó." Tứ Hạt tiên sinh nói, nhấp một ngụm rượu: "… Con biết ta cũng biết… Mọi người giả bộ hồ đồ làm sao dễ chịu, làm sao đến thôi."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Tiên sinh nói có lý."
Tứ Hạt tiên sinh rút ra một nhánh cây, đánh về phía bả vai của nàng, Tiết Thanh nghiêng vai… Đương nhiên không né tránh.
"Nói có lý còn không mau đọc sách nhanh lên… Đã lâu như vậy mới xem được ngần ấy…"
"… Tiên sinh, con đã rất nhanh…"
"… Quá nửa đêm còn phải luyện võ… Đêm nay con chớ ngủ…"
"… Biết rồi… Không được ầm ĩ…"
"… Ôi, ôi, chuyện Liễu gia muốn con làm con rể, con làm sao bây giờ?"
"… Ọe…""… Rau trộn, ta ngọc thụ lâm phong như thế phong thần tuấn tú như thế, người gặp người thích hoa gặp…"
…..
"Không ngờ Tiết Thanh này vẫn rất được người ưa thích… Ngũ Nhi tiểu thư Liễu gia cũng coi trọng hắn rồi…"
"Ngũ Nhi tiểu thư này vừa thông tuệ lại xinh đẹp như thế… Có tri thức hiểu lễ nghĩa…"
Mấy phụ nhân đứng ở góc tường Đại Tạp viện vội vàng phơi quần áo mùa đông dưới ánh nắng, nói tới chỗ này, bịch một tiếng cửa lớn bị đá văng, Quách Bảo Nhi nắm roi ngựa trong tay, trợn tròn mắt nhìn họ.
Thần sắc đám phụ nhân bất an, rúc chung lại một chỗ, lắp bắp nói: "… Bảo Nhi tiểu thư… mới tới ư…"
Quách Bảo Nhi nói: "Các ngươi không nên nói bậy, Liễu Ngũ Nhi này không có coi trọng Tiết Thanh, đó là bởi vì nàng ta đánh cược thua."
Chuyện đánh cược đương nhiên chúng phụ nhân cũng nghe nói nhưng làm người lớn, ai sẽ thật sự để hôn nhân của nữ nhi vì đánh cược mà nên, rõ ràng chỉ là cái cớ thôi, Bảo Nhi tiểu thư đáng thương… Chúng phụ nhân nhìn nàng liên tục gật đầu đáp vâng.
Cửa nhà mẫu tử Tiết thị mở ra, một nữ đồng ngồi xổm ở trước cửa chơi với mấy tiểu hài tử, bên trong truyền đến tiếng nam nữ nói chuyện.
Quách Bảo Nhi rón rén đi qua, nha đầu sau lưng kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta trở về đi… Phu nhân không cho tiểu thư qua bên này."
Chỗ ở của mẫu tử Tiết thị thực sự Quách Bảo Nhi chưa từng tới… Khinh thường, chỉ là lúc này trong cửa truyền đến tiếng nói chuyện khiến lòng nàng nổi nóng.
"… Tiết phu nhân, đây cũng không phải nói đùa… Liễu gia thực sự thành ý…"
"… Ngươi xem đây là đồ thêu thùa Ngũ Nhi tiểu thư làm… Cố ý làm một đôi giày cho ngươi…"
Trong lòng Quách Bảo Nhi hừ một tiếng, Liễu Ngũ Nhi chỉ cố làm ra vẻ chứ sẽ không đích thân thiêu thùa may vá.
"… Cám ơn, thật sự là không được… Việc hôn nhân đã định với tiểu thư Quách gia… Tuyệt đối không thể…" Tiếng Tiết mẫu vang lên, sau đó là tiếng khóc lóc, những lời khác cũng không nói nên lời.
Thật là vô dụng… Quách Bảo Nhi cào tường oán hận, phụ nhân này lại khóc, khóc cái gì, mắng người của Liễu gia một trận, sau đó cầm chổi đuổi ra là được… Suy nghĩ hiện lên, cắn răng một cái đứng thẳng người, cất giọng xông vào trong: "Tiết phu nhân… Ngươi khóc cái gì, có cần hỗ trợ hay không?"
Nha đầu bên cạnh và người trong nội viện giật nảy mình, tiếng Tiết mẫu khóc cũng dừng lại, có chút không thể tin: "… Là Bảo Nhi tiểu thư sao?"
Tiếng bước chân đi tới cạnh cửa… Quách Bảo Nhi vụt roi ngựa trong tay một cái, cất bước ra vẻ, kẽo kẹt một tiếng, cửa bị mở ra, Tiết mẫu nhìn thấy nàng thần sắc kinh ngạc: "Người…"
Quách Bảo Nhi nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây… Khóc cái gì." Trợn tròn mắt nhìn một nam một nữ sau lưng Tiết mẫu: "… Ở nhà ta còn bị người bắt nạt sao?"
Người có đi ngang qua cũng sẽ không từ bên này qua, Tiết mẫu bật cười nhưng cũng không vạch trần trò xiếc của trẻ con, trả lời không có, không có.
Quách Bảo Nhi nói: "… Tiết Thanh đọc sách đi? Đi học cho giỏi."
Tiết mẫu đáp vâng, cách bắt chuyện như thế này có thể Quách Bảo Nhi không am hiểu, lại cảm thấy mình như vậy sẽ bị mất mặt mà nổi nóng, vung cây roi đi thẳng về phía trước… Bên này Tiết mẫu cũng đều không giữ lại, Quách Bảo Nhi nắm chắc cây roi trong tay, cắn răng, vểnh tai nghe, sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện.
"… Tiết phu nhân, người không cần phải gấp gáp… Chúng ta sẽ không làm khó Thanh Tử thiếu gia…"
"… Đúng vậy, không phải Thanh Tử thiếu gia đã nói thi đậu trạng nguyên mới thành thân với Quách tiểu thư… Ngũ Nhi tiểu thư chúng ta nói, nếu Thanh Tử thiếu gia đỗ trạng nguyên đương nhiên thực hiện lời hứa ngàn vàng và thành thân với Quách tiểu thư, nàng không có nói them nửa câu… Nàng chỉ đợi Thanh Tử thiếu gia không đỗ trạng nguyên… mới cùng thành than… Như vậy, phu nhân và Thanh Tử thiếu gia sẽ không bị làm khó?"
Tiếng khóc của Tiết mẫu nhất thời dừng lại.
Quách Bảo Nhi giận dữ, Liễu Ngũ Nhi hèn hạ, sao Tiết Thanh có thể đỗ trạng nguyên chứ!
…….
Liễu Xuân Dương cúi đầu vào đi trong sân, bỗng nhiên bên tai nghe được giọng nữ nhi gọi ca ca, nhất thời trong lòng giật mình, cũng không ngẩng đầu mà tăng tốc bước chân, nhưng người đứng phía sau đã chạy đuổi kịp.
Sắc mặt Liễu Ngũ Nhi ửng đỏ, thở gấp, yếu đuối muốn ngã.
Liễu Xuân Dương không đành lòng nhìn, đưa tay ra trước nói: "Chuyện này muội không cần phải tìm ta, ta không giúp được muội…" Nghĩ tới đây lại tức giận: "Nếu như lúc trước không phải muội lừa gạt ta, ta cũng sẽ không đánh cược cái này với Tiết Thanh, thua bởi hắn…" Nếu như không phải lúc đó mất đi mặt mũi ghi hận ở trong lòng, về sau cũng sẽ không bị hắn dụ đi Song Viên đánh cược…Cũng sẽ không trải qua chuyện đáng sợ như vậy…
Liễu Xuân Dương đỏ cả vành mắt… Đáng sợ… Người đáng sợ như vậy.
Tay Liễu Ngũ Nhi che lồng ngực, há miệng muốn nói.
Liễu Xuân Dương cắt ngang lần nữa, nói: "Muội cũng không cần lo lắng, chỉ cần muội đừng để hắn thích, hắn ưa thích tiểu thư Quách gia không rời, nhất định có thể thi đậu trạng nguyên." Vốn dĩ tất cả mọi người đều không tin Tiết Thanh có thể thi đậu trạng nguyên, nhưng đó là bởi vì bọn họ không biết Tiết Thanh đáng sợ thế nào… Như là yêu quái, có gì không làm được?
Liễu Ngũ Nhi trợn tròn mắt hạnh.
Nhưng cũng không tiện… Nàng cũng đừng vì vậy mà cố ý qua chọc Tiết Thanh, làm hắn chán ghét mình… Làm vậy có thể mất mạng đó, Liễu Xuân Dương vội nói tiếp: "Muội cũng đừng tự cho là thông minh qua chọc phá quấy nhiễu hắn… Muội…" Hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ, tóm lại… Cam chịu số phận đi.
Liễu Ngũ Nhi nhìn hắn, thở dài một cái nói: "Ca ca, huynh sợ cái gì vậy? Muội cũng không lo không sợ gì đâu."
Liễu Xuân Dương giật mình.
Liễu Ngũ Nhi lắc nhẹ cánh tay nhỏ nhắn, mắt hạnh lấp lánh nói: "Muội là muốn ca ca hỗ trợ, nói cho vị Tiết Thanh kia phải học hành cho giỏi, không phải vì chuyện này mà phiền lòng, thi đỗ trạng nguyên hắn cứ thực hiện lời hứa ngàn vàng, thi không đỗ, Liễu Ngũ Nhi ta cũng sẽ thực hiện lời hứa ngàn vàng, có chơi có chịu…"
Liễu Xuân Dương trừng mắt nhìn, nói: "Nghe không hiểu." Huống hồ từ lúc nào mà Liễu Ngũ Nhi muội có lời hứa ngàn vàng, có chơi có chịu?
Liễu Ngũ Nhi oán trách quát ca ca, nói: "Ý của muội là muội đồng ý cuộc hôn sự này."
Liễu Xuân Dương kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Liễu Ngũ Nhi nói: "Đương nhiên là vì muội thích hắn rồi." Nói xong cười một tiếng, lắc lư rời đi, đi một đoạn lại thấy Liễu Xuân Dương vẫn còn ngây người tại chỗ.
Tỳ nữ che miệng cười: "Dọa xuân Dương thiếu gia sợ rồi."
Liễu Ngũ Nhi cười không nói gì.
Tỳ nữ nói: "Tiểu thư, người thật sự không tức giận ư… Quách Bảo Nhi còn truyền lời đến, muốn cược với người lần nữa, thật sự là mất mặt."
Liễu Ngũ Nhi hé miệng cười, nói: "Sao ta phải tức giận? Chuyện này một là làm cho Quách Bảo Nhi cuống lên, hai là có thể khiến tổ phụ vui lòng, một công đôi việc, sao lại không làm."
Tỳ nữ nũng nịu nói: "Thế nhưng Tiết Thanh này…"
Liễu Ngũ Nhi nghiêng qua liếc nàng một chút, nói: "Tiết Thanh này, Tiết Thanh này thế nào? Lão thái gia còn không thông minh bằng ngươi sao? Người ông coi trọng sẽ là người bình thường ư? Các ngươi ngốc hay không ngốc vậy."
Tỳ nữ ồ một tiếng có chút giật mình.
Liễu Ngũ Nhi lại nói: "Dù Tiết Thanh là người bình thường, tổ phụ không đúng đi nữa, nếu ta ngoan ngoãn nghe tổ phụ, tổ phụ sẽ bạc đãi ta sao?"
Vẻ mặt tỳ nữ bội phục: "Tiểu thư người thật lợi hại."