Hắn chỉ im lặng một khắc, nói: "Điện hạ, việc này cùng thích và không thích hoàn toàn không có liên quan gì." Ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng nữ hài tử khuất trong bóng tối: "Giống như ta và Tần Đàm Công chống đối vốn không phải vì không thích hắn."
Tiết Thanh nói: "Là vì trách nhiệm và đạo nghĩa hay sao?"
Nhuận Trạch tiên sinh không trả lời, mà nói tiếp: "Điện hạ lớn lên ở nhân gian, chắc cũng biết Tần Đàm Công dùng thời gian mười năm san bằng tranh nghị, trấn an quần chúng, trấn áp ham muốn ngu ngốc của đám quận công hoàng thân quốc thích, làm kinh hãi nguy cơ Tây Lương Vương thừa dịp chiếm quốc, triều chính ổn định bá tánh an cư. Nói một câu máu lạnh, cứ tiếp tục như vậy, hoặc là đầu quân vào Tần Đàm Công hoặc là đầu quân vào Vương Liệt Dương, chức cao vọng trọng không thiếu được, ngày tháng tốt đẹp dễ dàng như trở bàn tay. Tướng gia hẳn cũng đã nói với điện hạ, liên quan tới việc năm xưa tiên đế hoàng hậu gặp nạn, trong triều bao nhiêu người trong lòng biết rõ, nhưng nhận được hoàng ân sâu sắc như Vương Liệt Dương cũng lựa chọn duy trì cục diện hiện tại."
Tiết Thanh nói: "Sống như thế nào cũng là một kiếp người, ai mà không muốn có thể nhẹ nhàng hưởng vinh hoa phú quý, ta đột nhiên cũng không muốn trách tội bọn họ nữa."
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Điện hạ xin đừng trách tội bọn họ, là Tần Đàm Công cũng được Vương Liệt Dương cũng được, cũng sẽ không bởi vì bọn họ giữ im hiện trạng cúi đầu xưng thần mà thích bọn họ, công thần hay không chỉ là thích hợp mà thôi, cùng thích và không thích chẳng có quan hệ gì lớn cả."
Tiết Thanh nói:"Cho nên chuyện đế vương chính là chuyện vô tình."
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Thần không phải là nói với điện hạ chuyện đế vương, mà thần muốn nói chúng ta lựa chọn điều mà những người khác không lựa chọn, chính là lựa chọn vô tình, vô tình buông bỏ an ổn vinh hoa phú quý, khiến chính mình mỗi khắc đều đối diện với nguy hiểm, liên lụy người nhà gia tộc gặp bất hạnh, để che giấu thân phận của mình. Khi nhìn thấy đồng đội đối diện với nguy hiểm, không những không thể giúp đỡ, những lúc bắt buộc còn phải tận tay đưa dao cho họ." Hắn nhìn Tiết Thanh: "Điện hạ, giống như Đốc đại nhân bọn họ bảo vệ người chạy trốn, vô số người lấy thân làm lá chắn, lấy mạng làm dao, mở ra một con đường máu, Đốc đại nhân không vì bọn họ mà dừng lại tương cứu, đó cũng là một sự vô tình."
Tiết Thanh thở dài một hơi, nhưng lần này không còn tiếp tục nói nữa.
Trên lầu cao an tĩnh, tiếng gió đêm mang theo tiếng cười nói đàn hát lờn vờn quanh quẩn bên tai.
"Khi biết Thanh Hà tiên sinh bị bắt, ta mời điện hạ qua đây, bởi vì không còn cách nào khác để nhắc nhở Thanh Hà tiên sinh, tiên sinh vốn không hề biết Tần Đàm Công nghi ngờ học sinh của mình. Ta đối với phẩm chất của Thanh Hà tiên sinh trước giờ chưa từng nghi vấn, nhưng loại chuyện này không thể mạo hiểm, vả lại lúc đó làm việc này cũng là thích hợp nhất, có sức mạnh nhất. Ta nghĩ nếu như Thanh Hà tiên sinh biết trước chuyện này, nhất định cũng sẽ làm như vậy." Nhuận Trạch tiên sinh nói.
Tiết Thanh thấp giọng nói: "Đúng vậy, ta cũng tin rằng người cũng sẽ làm như vậy."
Bên trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
"Ta biết hành động này của ta điện hạ rất khó tiếp nhận, ta nói cái này không phải là biện minh, xin điện hạ cứ tiếp tục xem ta là một tên ác nhân một kẻ vô tình đi." Nhuận Trạch tiên sinh thấp giọng nói: "Bởi vì dù cho điện hạ biết, gặp phải loại chuyện này ta vẫn sẽ làm như vậy."
Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Nếu như là ngươi, ngươi cũng nguyện ý chịu hy sinh vô tình như vậy sao?"
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Dĩ nhiên, không chỉ riêng ta, ta tin tưởng chúng ta bất kỳ một người nào cũng đều nguyện ý, không sợ hãi." Muốn để mình có thể đáng tin cậy thì không thể muôn ngàn lần chỉ nhấn mạnh bản thân mình, mà là nhấn mạnh tất cả mọi người, tính cộng đồng mới càng làm cho người tin tưởng.
Tiết Thanh xoay người lần nữa dựa vào cửa sổ nhìn về phía xa, kinh thành về đêm nhìn không thấy rõ.
Sự yên lặng trong phòng cũng không làm cho Nhuận Trạch tiên sinh có chút bất an hay nóng nảy nào. Từ đầu đến cuối hắn đều dửng dưng mà thẳng thắn, khéo léo nhất mà giải bày chứ không phải là nói mình không có, mà thừa nhận mình là dạng người gì, cũng không qua bao lâu, bên tai truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ của nữ hài tử kia.
"Nhưng mà chuyện tới bây giờ vẫn không được tốt." Nàng nói: "Mặc dù mọi người không nói cho ta biết, vụ án gian lận trong kỳ thi hội bị ta đè xuống đã làm rối loạn sự sắp xếp của mọi người rồi."
Nhuận Trạch tiên sinh cười, nói: "Thật ra thì cũng không có, điện hạ vẫn đem tầm mắt dẫn tới trên người Tần Đàm Công, chỉ là không lay động lòng người bằng lúc trước, làm chậm một chút thôi."
Tiết Thanh nói: "Vậy ban đầu các ngươi vốn định sẽ làm gì?"
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Ban đầu chính là vào lúc đó sẽ phải tra án gian lận và tra ra một tên quan viên đột nhiên đứng ra tố giác chuyện Tần Đàm Công năm đó mưu hại tiên đế."
Tiết Thanh nói: "Có chứng cớ sao?"
Nhuận Trạch tiên sinh gật đầu nói: "Có, ban đầu một đêm trước khi tiên đế bị sát hại, vừa hay có thái y xem bệnh. Tiên đế rất coi trọng thân thể, định kỳ xem bệnh, lúc ấy thái y ghi chép thân thể của tiên đế rất tốt. Ngày kế gặp nạn, Tần Đàm Công thông báo cho người trong thiên hạ nguyên nhân cái chết là bệnh cũ ở tim phát tác, các thái y đi theo lúc ấy bị hỏi tội chém chết, thế nhưng thái y đó đem quyển y án giao cho một tiểu thái giám, tiểu thái giám vì trước đó đã rời đi nên khi trở về cung liền tránh được một kiếp nạn."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Y án hôm đó thu được đang ở trong tay tướng gia?"
Nhuận Trạch tiên sinh lắc đầu nói: "Dù ở trong tay người nào đều không đủ để phục chúng nên ta đem y án dựa theo thông lệ nạp vào phòng kho hoàng cung." Y án hàng ngày của hoàng đế và các hậu phi của hoàng đế đều được ghi lại và cất giữ, thuộc về cơ mật, nếu không đặc biệt thì không được tra cứu.
Tiên đế sau khi chết lại càng bị niêm phong.
"Thì ra là như vậy, nơi đó đích xác là nơi thích hợp nhất." Tiết Thanh nói: "Nhưng trong tình thế trước mắt này, bên kia nhất thời tra chỗ Tần Đàm Công quá chậm, thứ hai để cho một tên quan viên như vậy chỉ ra quả thật khí thế không bằng vụ án gian lận."
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Mặc dù không bằng, nhưng không gấp, đây chẳng qua là mới bắt đầu, sau này..."
Lời của hắn còn chưa dứt, Tiết Thanh chợt đi tới, đưa tay cầm ra một vật hất một cái, trải xuống dưới mặt đất, thì ra là một cuộn vải trắng, dài chừng năm thước... Dàn trải trên mặt đất tựa như nước vậy, bên trong phòng không một tiếng động.
"Đây là?" Nhuận Trạch tiên sinh không hiểu hỏi.
Tiết Thanh không lên tiếng, hướng hắn suỵt một cái, trong tay lại cầm ra một cây bút lông, một nghiên mực, giơ tay chấm mực, đưa tay khẽ động trên vải trắng, mơ hồ bên trong phòng hiện lên chữ to màu đỏ tươi trên đó.
Nhuận Trạch tiên sinh thấp giọng thì thầm: "Tần Đàm Công giết tiên đế, chứng cứ giấu ở y án trong cung." Không khỏi bật cười: "Điện hạ, ngài chắc sẽ không đi treo câu đối chứ?"
Tiết Thanh nói: "Không hẳn là không thể nha, ngươi không nên coi thường câu đối, trước kia chúng ta ở Trường An phủ chính là để cho dân chúng biết được như vậy."
Nhuận Trạch tiên sinh cười nói: "Sự kiện kia ở Trường An phủ điện hạ xác thực làm không tệ, nhưng ở kinh thành thì tình huống lại khác nhau."
Tiết Thanh ngồi chồm hổm dưới đất nắm bút, gật đầu một cái, nói: " Phải, khi đó là bởi vì Liêu Thừa bắt người trước mới dẫn đến lòng người hoang mang, hiện nay thiếu người."
Đúng vậy các thiếu niên kia vừa ồn vừa nháo, ở kinh thành không thể được đâu, Nhuận Trạch tiên sinh khẽ mỉm cười, muốn nói nữa, thấy nữ hài kia ngẩng đầu lên, đôi mắt trong bóng đêm lấp lánh.
"Nhuận Trạch tiên sinh có bằng lòng làm người này hay không?"
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Ta dĩ nhiên nguyện ý."
Tiết Thanh nói: "Sẽ rất nguy hiểm, sẽ phải chết."
Nhuận Trạch tiên sinh cười, nói: "Điện hạ, ta có nói qua, chúng ta đều không sợ chết."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Được, vậy thì mời Lương tiên sinh lên đường đi."
Cái gì?
Nhuận Trạch tiên sinh ngẩn ra, chợt da đầu tê dại, không hay rồi!
Nàng vẫn là phải giết hắn!
Hắn nhấc chân lui về phía sau nhưng vẫn là chậm một bước, trên mặt đất tấm vải trắng như nước đọng bỗng không tiếng động nhảy lên, như rắn như rồng như gió quanh quẩn, trong nháy mắt liền bao lấy cổ của hắn.
Vải trắng, không phải nước, không phải rắn, như sắt siết chặt ở cổ của hắn.
Nữ hài tử kia còn đứng tại chỗ, điểm cuối của vải trắng ở trong tay nàng, quần áo diễm lệ trong đêm tối bay lượn giống như thiên thủ câu hồn.
"Ta có một bí mật lớn bằng trời!" Nhuận Trạch tiên sinh đưa tay nắm lấy vải trắng trên cổ, trước khi hơi thở cuối cùng bị cắt đứt liền kêu lên: "Bí mật này có liên quan đến người!"