Sao có thể!
"Không có gì là không thể cả." Trần Thịnh nói, quay đầu nhìn Viên Khâu đã sụp xuống dưới chân. Nắng sớm khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Quả thực có thể nói là sụp xuống, bốn phía không vết rạn, đây vốn không phải động đất. "Chỉ có địa cung xảy ra vấn đề thì mới sụp xuống được. Khi địa cung xảy ra chuyện, những dây xích trói những kẻ sống sót kia mới không còn tác dụng."
Tống Nguyên kêu ha một tiếng nói: "Thì ra là thế! Ra là lũ ác linh chạy thoát! Cho nên nương nương mới dùng động đất để cảnh báo!" Đằng đằng sát khí, nhìn đám Hắc Giáp vệ bên cạnh: "Mau đi giết chết bọn chúng đi!"
Phải như vậy không? Quả nhiên có thể giải thích... Mấy vị quan chức gật đầu. Phía bên kia, đám Hắc Giáp vệ cũng đang định quay người đi.
Trần Thịnh giơ tay: "Khoan đã." Rồi cất bước đi: "Ta cũng đi xem thế nào."
Nhìn Trần Thịnh bước đi, đám quan liếc nhau, cũng vội đuổi theo.
Tống Nguyên quay đầu, nhìn Tống Anh ngồi trên tảng đá hỏi: "Anh Anh, con có sao không?"
Tống Anh dùng cánh tay chưa bị thương nhận lấy chén trà nóng mà Quý Trọng đưa cho, nghe vậy thì gật đầu: "Cha đi đi, con không sao."
Tống Nguyên lại dặn Quý Trọng vài câu, thế mới chạy tới đuổi theo đám người Trần Thịnh.
Người ngựa rầm rập phóng đi. Bên lăng hoàng hậu yên lặng hẳn. Ngoài đám thợ bị thương cúi đầu buồn bã, cấm quân và thợ sửa lăng đều đang tìm kiếm xử lý đống đổ nát, thi thoảng bụi mù bay lên.
Quý Trọng nói: "Tiểu thư, đi tới lều bên kia nghỉ thôi, nơi này vừa bẩn vừa nguy hiểm."
Tống Anh nhìn Viên Khâu đã sụp xuống, lắc đầu nói: "Nơi này không bẩn, cũng không nguy hiểm. Quý Trọng đừng lo." Rồi giơ chén trà nóng lên, nhấp từng ngụm một. Quý Trọng buông tay, đứng nghiêm phía sau.
Nắng càng lúc càng sáng.
Cửa khách sạn mở ra, Tiết Thanh ra ngoài, khẽ xoay bả vai.
"Ngủ một giấc khiến người ta tỉnh táo hẳn." Nàng nói, chỉ là mày cau lại... Tỉnh thì tỉnh nhưng cơ thể vẫn đau, cùng với... Nàng chép chép mồm, đỡ lan can làm động tác nôn khan: "Tử An, Tử An..."
Quách Tử An vốn luôn theo sát phía sau, nghe vậy thì chạy tới bên cạnh nàng, hỏi làm sao? Giơ tay định nâng lên.
Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn: "Có phải lại định cho ta uống thuốc không?"
Quách Tử An nói: "Không uống không được." Cũng chau mày nhìn hai tay Tiết Thanh.
Tiết Thanh cũng cúi đầu nhìn. Hai tay nàng đã được cuốn vải trắng, kể cả các ngón tay. Không chỉ bàn tay, mà cả cánh tay đều như vậy... Hai thiếu niên cũng khá cẩn thận, không bọc bàn tay thành một cái nắm đấm, cố ý duỗi một ngón tay ra, nàng gãi gãi tay: "Cũng không tệ lắm, không ảnh hưởng với việc kỵ xạ hôm nay."
Quách Tử An khẽ nói: "Kỳ thật bị thương thế này, không tham gia cũng được mà?" Cũng sẽ không bị nghi ngờ.
Tiết Thanh lắc đầu, giơ tay làm tư thế giương cung: "Một lòng muốn thi trạng nguyên, sao có thể bỏ cuộc vào giây phút cuối?"
"Tam Lang!"
Bên dưới lầu, một tiếng gọi vang lên. Nhìn xuống thì thấy Trương Song Đồng và Bàng An đang vẫy vẫy.
"Mau, mau, có chuyện lớn náo nhiệt lắm!"
Chuyện lớn? Tiết Thanh vịn lan cạn hỏi: "Náo nhiệt như thế nào? Trời sáng rồi, chắc phải đi trường thi chứ?"
Trương Song Đồng phất tay: "Thi thố gì nữa, Huỳnh Sa Đạo đang sắp lật trời rồi! Mau đi xem đi!" Nói xong quay người chạy.
Bàng An cũng chạy theo, còn vẫy tay nói với bọn họ: "Nhanh lên, nhanh lên."
Cái gì mà Huỳnh Sa Đạo sắp lật trời? Ngày hôm qua động đất, hôm nay thì lật trời... Quách Tử An nhìn Tiết Thanh.
Tiết Thanh liếc hắn một cái, xoay người phất tay áo rồi bịch bịch chạy xuống dưới lầu.
"Mau đi xem thế nào!"
Nói xong, người đã đi xuống cầu thang.
Chạy cũng nhanh quá đấy! Quách Tử An vội vàng đuổi theo, chạy được vài bước thì vội vàng gọi Liễu Xuân Dương. Từ căn phòng bên kia, Liễu Xuân Dương nhảy ra, không hỏi có chuyện gì, thấy bọn họ đang chạy xuống lầu thì cũng chạy theo...
Toàn bộ người trong khách sạn đều chạy ra ngoài, đường thì còn đông hơn, không giống kinh hoàng vì động đất.
"Nhanh, nhanh lên."
"Ở chỗ cửa thành."
"Các vị đại nhân đều ra đó rồi."
...
Cửa thành Huỳnh Sa Đạo đóng chặt, ngăn cách sự huyên áo bên trong bên ngoài.
Ngoài cửa thành, dân chúng tập trung về một chỗ, chỉ trỏ bàn tán. Bên kia, Hắc Giáp vệ vây quanh, áo giáp và trường đao ngăn tầm mắt của mọi người. Nhưng dân chúng vẫn sợ hãi.
"Đây là ác linh... Hắc Giáp vệ lợi hại, cũng chỉ là người, có ngăn được không?"
"Sao còn chưa giết bọn chúng?"
"Nào dám ra tay dễ thế..."
Tiếng bàn tán ong ong như vang vọng bầu trời, lướt qua đám Hắc Giáp vệ như rừng rậm mà truyền tới.
Đám trẻ con vốn điên cuồng gào thét cũng dại ra, nhìn đám Hắc Giáp vệ này, nhìn trường đao lóe lên hàn quang như muốn đâm thẳng vào người... Không nên tới nơi này.
Lúc trước bọn họ chạy loạn trên vùng đất kia, chỉ có Hoàng Cư là im lặng đi theo một hướng. Tiểu Dung vội đuổi theo. Bọn họ không biết nên đi nơi nào, lại đã quen việc Hoàng Cư cầm đầu nên đều đi theo. Lại quên mất bọn họ là gì, là ác linh, nếu đi đến đây sẽ bị đánh chết...
Nhìn dân chúng bỏ chạy tán loạn, nhìn quan binh đáng sợ cầm đao tới, thà rằng vẫn bị nhốt ở di chỉ Huỳnh Sa Đạo, tốt xấu gì cũng sẽ không chết. Lũ trẻ lạnh run người, muốn chạy trốn nhưng đã chậm.
Nhưng những quan binh này không giết bọn nó ngay tức khắc, chẳng qua không biết thứ gì đang chờ đón mình... Từ mừng rỡ như điên chuyển sang không biết làm sao, hoảng sợ rồi chết lặng. Đứng tụ tập lại với nhau, run rẩy.
Chỉ có Hoàng Cư là đứng im bất động, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn đứng ở bên đường, cúi đầu, tay nắm chặt, dường như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Tiếng xe ngựa lộc cộc, Hắc Giáp vệ chặn tầm mắt của bọn họ. Mãi tới khi tiếng bước chân vang lên, Hắc Giáp vệ chợt né ra một con đường. Một đám người mặc quan bào đủ các màu đi tới.
Vẻ mặt bọn họ tuy không có vẻ hoảng sợ như dân chúng, nhưng ai nấy đều khiếp sợ, phức tạp mà nhìn lũ trẻ con này.
"Thật sự ra được rồi?"
"Nhìn những xiềng xích của bọn họ kìa..."
Đám quan viên thì thầm với nhau. Tống Nguyên gạt mọi người bước tới, hung hăng nhìn những đứa trẻ này, nói: "Ra là lũ ác linh các ngươi chạy thoát! Thảo nào lăng hoàng hậu sụp xuống, nương nương cảnh báo!"
Lời này khiến dân chúng đang vây xem phải ồ lên, lăng hoàng hậu còn sụp cơ à! Thật đáng sợ!
Trần Thịnh lắc đầu nói: "Tống đại nhân nói sai rồi, chắc là lăng hoàng hậu sụp trước, bọn nó mới ra được."
Tống Nguyên quay đầu: "Vậy thì có gì khác nhau? Dù sao cũng là do bọn nó cả."
Trần Thịnh nói: "Khác chứ! Nếu như sập trước ra sau, đó không phải là cảnh báo, mà là nương nương tự nguyện..." Ông ta còn chưa nói xong, một cô bé kêu lên.
Một cô bé đứng lên từ trong đám nhỏ đang lạnh lẽo run rẩy và thối hoắc...
"Không... Phải...." Cô bé hô to hai chữ, vì quá khẩn trương và sợ hãi nên đầu lưỡi cứng ngắc: "Đúng, là nương nương, là nương nương thả bọn ta ra!"
Ai?
Tống Nguyên nhếch lông mày: "Con nhóc kia, ngươi nói bậy bạ cái gì thế?"
"Ta không nói bậy!" Cô bé hô lên, giọng sắc nhọn và run rẩy: "Ta... ta... Tối hôm qua hoàng hậu nương nương báo mộng cho bọn ta, nói ác linh đã được trừ, thả tự do cho bọn ta."
Báo mộng? Ồ... Trần Thịnh cảm thấy hứng thú, nhìn cô bé con này.
Tống Nguyên cười nhạo: "Đúng là ăn nói quàng xiên." Nhìn cô bé này giơ tay chỉ: "Nhìn cái dáng vẻ lấm la lấm lét của chúng bây, quả nhiên là ác linh, há mồm nói dối lừa người." Rồi vẫy tay: "Còn ngây ra đó làm gì, bắt hết lại cho ta."
Hắc Giáp vệ định hành động, lũ trẻ hoảng sợ xôn xao. Cô bé kia thì òa khóc.
"Ta không nói dối! Ta không nói dối! Là hoàng hậu nương nương, là hoàng hậu nương nương, là hoàng hậu nương nương thả bọn ta."
Cô bé không nói gì hết, cứ lặp đi lặp lại câu này, lộn xộn và hoảng sợ. Nhưng với một đứa trẻ, đại khái chỉ có thể làm được như vậy... Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương thật sự hiển linh? Dân chúng bốn phía nghe được cuộc đối thoại, xì xào bàn tán.
"Đúng là nói vớ nói vẩn..." Tống Nguyên bực mình, định đích thân tiến lên thì bị Trần Thịnh giơ tay ngăn cản.
"Tống đại nhân, đừng nóng vội!" Ông nói, nhìn cô bé kia: "Ta cảm thấy lời con bé nói chưa chắc đã là giả. Có lẽ dạo gần đây hoàng hậu nương nương rất vui vẻ..." Lúc nói, ông ta liếc cô bé kia.
Cô bé này không chút bắt mắt khi đứng giữa đám trẻ con kia, gầy gò, lúc này miệng mở to gào khóc, dùng bàn tay đen sì như chân gà con mà lau nước mắt, thi thoảng qua kẽ ngón tay nhìn chằm chằm vẻ mặt các vị quan chức bên này, nhất là khi có người nói gì đó...
Tống Nguyên nói: "Hoàng hậu nương nương có gì mà phải vui? Lăng đã sụp xuống, chính là tức giận..."
Hắn còn chưa dứt lời, cô bé đang khóc kia lại kêu to lên.
"Không, không, hoàng hậu nương nương nói là bà rất vui." Cô bé la to, giọng nghẹn ngào: "Nói có việc vui, có việc rất vui."
Cái con nhóc này, đám quan viên đều quay sang nhìn cô bé.
Một vị quan chức thì như cười như không nói: "Hoàng hậu nương nương có nói là vui chuyện gì không?"
Xem một con nhóc bị nhốt trong di chỉ Huỳnh Sa Đạo chín năm, có thể bịa ra cái gì.... Các vị quan viên khác cũng nhìn sang với ánh mắt thâm thúy.
Cô bé lau nước mắt nước mũi, chỉ lắc đầu: "Ta không biết, ta không biết. Hoàng hậu nương nương chỉ nói là có việc vui, ta không biết là vui việc gì." Nói xong lại khóc hu hu.
Không biết à? Mọi người nao nao.
Trần Thịnh cười: "Nó không biết, chúng ta biết." Rồi giơ tay chỉ về cửa thành sau lưng, mấy chữ Huỳnh Sa Đạo trở nên đặc hơn máu dưới ánh mặt trời: "Thánh thượng mở kỳ thi quân tử ở thành Huỳnh Sa Đạo vì hoàng hậu nương nương, khiến bà cùng thưởng thức cảnh thịnh thế này, chẳng lẽ đây không phải việc vui? Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương không vui?"