“Hổ Tử ăn cơm.”
Nàng nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn tách trà có nắp trong tay mình.
“Mẹ, thuốc đã nấu xong, uống thuốc trước đã.”
Tống phu nhân nhìn nàng, tay siết chặt vạt áo choàng lại, chậm rãi lui về phía sau.
“Gần đây con cảm thấy thuốc rất tốt.”
Tống Anh nói, khuôn mặt vui mừng mỉm cười.
“Thân thể đã khỏe lại, chỉ cần cố gắng bồi dưỡng như thế thì sẽ càng tốt hơn.”
Tống phu nhân cắn môi dưới, môi dưới không có huyết sắc đã ửng đỏ, chân vẫn chậm rãi lui về phía sau. Tống Anh nói:
“Mẹ, mẹ muốn làm gì, cứ việc nói với con.”
Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Tống phu nhân.
“Đã qua lâu như vậy, mẹ còn không tin con?”
Trong mắt Tống phu nhân có nước mắt chảy xuống, lắc đầu, áo khoác đong đưa, mũ áo choàng rớt xuống. Nhìn thấy Tống phu nhân lắc đầu, Tống Anh nở nụ cười, vui vẻ tiến lên một bước:
“Con biết mẹ vẫn tin con.”
Nhìn thấy Tống Anh đi tới, Tống phu nhân như bị dọa sợ, đột nhiên bước chân nhanh lui về phía sau… Tống Anh đang định bước ra bước nữa thì ngừng lại, bóng đen của bức tường ngõ hẻm che nửa bên mặt bị thương của nàng, nửa bên mặt kia ở dưới nắng sớm nở nụ cười kiều diễm như hoa, nhưng lúc này nụ cười đã tan biến, tựa như hoa xuân đột nhiên khô héo. Nàng cụp mí mắt, hé miệng cười nhẹ. Tống phu nhân dừng chân, cắn môi dưới nhìn nàng, vẻ mặt vừa không đành lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng nước mắt tuôn ra như suối.
“Nên uống thuốc trước đã.”
Tống Anh ngẩng đầu.
“Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài, con sẽ để mẹ đi.”
Nàng đi về phía trước.
“Không phải cha không cho mẹ ra ngoài nhưng mẹ cũng biết hiện tại chúng ta ra ngoài không thể không cẩn thận.”
Lại cười cười.
“Kỳ thật không chỉ vì con, vì chúng ta, cũng là vì nàng, mẹ, mẹ tin tưởng con, con sẽ...”
Tống phu nhân xoay người chạy về phía trước, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, áo choàng tung bay... Tống Anh dừng chân, tiếng nói cũng chậm rãi dừng lại, nhìn bóng lưng của Tống phu nhân, vắng lặng không tiếng động. Quý Trọng ở phía sau Tống Anh như hình với bóng bay ra, muốn đuổi theo.
“Ngươi tránh ra.”
Tống Anh nói.
Quý Trọng vội dừng chân lui về phía sau, đảo mắt liền biến mất, thật giống như chưa từng xuất hiện. Tống Anh đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn Tống phu nhân đang chạy ở phía trước, vẻ bi thương trong mắt dần dần nhạt đi... Tống phu nhân cũng không biến mất khỏi tầm mắt, lảo đảo chạy vội vài bước lại té ngã ở trên mặt đất, đã có thể trông thấy đình viện ở phía trước. Bà nằm trên giường mấy năm đã hao tổn hết sinh lực, chỉ dựa vào các loại thuốc bổ kéo dài sinh mạng, có thể chạy đến nơi đây đã là kỳ tích, vừa té ngã trên mặt đất liền cắt đứt một hơi kia, muốn bò dậy cũng không dậy nổi... Tống Anh vẫn không đi tới, cúi đầu nhìn ly trà có nắp trong tay, nói:
“Mẹ, mẹ cũng biết thân thể mình không khỏe, khi con còn nhỏ có rất nhiều lần mẹ gần như không qua khỏi, là cha đã dùng tất cả thủ đoạn tìm về các loại kỳ trân dị bảo, theo cách nói của thái y chính là đoạt mệnh từ trong tay Diêm Vương, con nhớ có một loại thuốc rất khó sắc…”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tống phu nhân té ngã ở trên đất.
“.... Phải không ngừng thay đổi nhiệt độ, thuốc không thể nguội, không thể quá nóng, không thể đắng cũng không thể ngọt, mới đầu con không cách nào nấu được, lãng phí rất nhiều dược liệu mà cha bỏ bao nhiêu công sức mới tìm được. Con trốn ở trong phòng khóc rất nhiều lần, sợ cha phát hiện sẽ không cho con nấu thuốc nữa, nhưng con không thể để cho người khác làm, người khác làm không tốt, cha nhất định sẽ đánh chết họ...”
“... Mạng của hạ nhân cũng là mạng, có thể chết ít một người sẽ tốt một người, chuyện con có thể làm đều tự mình làm. Nếu con gọi người là mẹ, thì thật coi mình là con gái của người nên cái gì làm được con đều không để người khác nhúng tay...”
“... Con chưa từng nghĩ tới ai đáng chết, càng không muốn nàng đi chết...”
Tống phu nhân nằm ở trên mặt đất phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, bờ vai run run, bà quay đầu nhìn về phía Tống Anh:
“Phải, nàng vẫn phải chết, mặc kệ quá khứ hay hiện tại...”
Giọng nói vô lực bị tiếng khóc bao phủ.
“Cho nên ở trong mắt mẹ, vẫn là con hại nàng.”
Tống Anh nói, gượng cười.
“Mặc kệ con làm như thế nào, ở trong mắt mẹ, con chính là hung thủ.”
Tống phu nhân nhìn nàng lắc đầu, khàn cả giọng:
“Không, không, mẹ không phải nói con, là số mệnh... là số mệnh... mẹ... mẹ chỉ là...”
Bà không có sức lực, nói không nên lời, cũng không biết nói gì, chỉ không ngừng đập trán lên đất, từng cái từng cái, da thịt vì hàng năm không thấy ánh nắng mà trắng bệch, lúc này đã xanh xanh tím tím...
“Mẹ, mẹ không nên như vậy.”
Tống Anh nói.
“Một khi đã như vậy, mẹ muốn đi gặp nàng, vậy đi thôi, con sẽ không ngăn cản.”
Nàng bưng tách trà nhìn phụ nhân quỳ sát đất kia, áo choàng phủ trên mặt đất.
“Con nói gì mẹ cũng không tin, con làm gì mẹ cũng không tin thì cứ tùy ý mẹ đi.”
“Con tự nhận là vì tốt cho mẹ, nhưng kiểu tốt này đối với mẹ là khổ hình, như vậy con sẽ không làm nữa.”
Nàng đứng tại chỗ, không tiến lên đỡ, cũng không xoay người rời đi, chỉ yên tĩnh nhìn, nhìn Tống phu nhân ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, nhìn Tống phu nhân quay đầu bò đi về phía trước, giống như một con cá mắc cạn, ở trên bờ giãy giụa vô lực lại phí công, về phía trước, về phía trước, một chút, một chút, cuối cùng cánh tay vươn ra bắt lấy mặt đất lại buông lỏng, đầu ngẩng lên cũng rũ xuống, nhắm mắt lại không nhúc nhích...
Đường hẻm an tĩnh, xa xa có gió thổi tới, hình như có tiếng Hổ Tử cười, tiếng gia nhân và vú già kêu gọi... Gió thổi lay động góc váy, hai tay Tống Anh bưng tách trà đứng im... Thời gian trôi qua, bóng đen che ở trên mặt nàng thoái lui, vết sẹo cùng với da thịt trắng noãn đều hiện ra ở trong ánh nắng, trên má lấp lánh tỏa sáng, đó là nước mắt chảy xuống. Nàng chậm rãi đi tới bên người Tống phu nhân, ngồi xuống, duỗi tay vén mái tóc bạc của Tống phu nhân, lộ ra khuôn mặt nhắm mắt tựa như ngủ say của Tống phu nhân...
“Mẹ, người cũng vì Tiết Thanh mà chết.”
Nàng nói.
“Trong lòng thực vui vẻ a.”
......
Gió thu quanh quẩn ở trong đường hẻm, ánh nắng tươi đẹp chiếu lên thân hai người một nằm một ngồi, cứ bình yên như vậy, mãi đến một tiếng thét chói tai đánh vỡ sự an bình này. Cuối đường hẻm có hai nha hoàn vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh này, lạch cạch… thau đồng và khăn gấm trong tay rơi xuống đất, bọt nước văng khắp nơi.
“Tiểu thư…”
Các nàng run giọng hô.
Tống Anh ngẩng đầu nhìn các nàng, thở dài nói:
“Đừng làm ồn, mẹ đang ngủ.”
Ngủ, sao có thể ngủ ở nơi này... Hai tỳ nữ kinh hãi chạy lên, nhìn phụ nhân nằm an tĩnh ở trên mặt đất, lại phát ra tiếng thét chói tai lần nữa.
“Đại phu! Mau gọi đại phu!”
“Người đâu, mau tới đây!”
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng thét chói tai, tiếng khóc cắt đứt vẻ an bình của Tống trạch, bước chân dồn dập, vô số người chạy nhanh, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này. Thanh âm ồn ào hỗn loạn, tiếng la tiếng khóc tiếng bước chân ở trong đường hẻm tan đi, chỉ còn lại thau đồng và khăn gấm mà hai nha hoàn lúc trước chấn kinh đánh rơi còn không có người thu dọn. Một trận gió thổi qua, khăn gấm bay vào bụi hoa ở hai bên cửa viện, bị cành lá ôm lấy, lay động theo gió...
Bụi hoa rậm rạp cũng hơi đong đưa, bụi hoa che đậy tầm mắt, lúc này tựa hồ giống như hoàng hôn, Thiền Y ngồi xổm ở đó, hai tay che miệng, mắt trợn tròn thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài, lập lòe ánh lệ, nàng sợ. Thật lâu trước kia, nàng cũng từng trốn ở trong bụi hoa như vậy, chờ một thiếu niên đưa nàng đi.
“Đừng có động đậy.”
Thiếu niên kia dặn dò nàng như vậy. Nàng dùng sức che miệng, nàng bất động, thậm chí ngay cả thở cũng dừng lại. Tiết Thanh...