Tiết mẫu cũng không phải tới một mình, Tiết Thanh nhìn thấy Thiền Y, Thiền Y cũng nhìn thấy Tiết Thanh đang lách người vào trong đám đông.
"Tiết Thanh". Nàng ta chạy tới, thần sắc hoang mang rối loạn nắm lấy cánh tay Tiết Thanh: "Tiết thẩm muốn bước một bước quỳ một cái mà đi lên núi".
Trời ạ. Tiết Thanh đưa tay xoa trán, nàng nhanh chóng bước lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tiết mẫu đang quỳ trên mặt đất tại cửa lên núi. Hai tiểu đồng canh cửa sắc mặt tái nhợt cố sức chặn lại. Bọn họ ở cùng tiên sinh lâu như vậy, người lui tới đều là học giả kiến thức uyên thâm, nào đâu gặp qua một phụ nhân khóc lóc om sòm như vậy.
Nhìn thấy Tiết Thanh tiểu đồng vừa thở ra nhẹ nhõm vừa tức giận nói:
"Tiết Thanh, hai mẫu tử ngươi muốn làm gì?" Bọn họ quát lớn. Phụ nhân kia dầu diêm bất tẩm (*), bọn họ không có cách nào can ngăn. Tiết Thanh tốt xấu gì cũng được xưng là người đọc sách thì phải biết lễ nghĩa, liêm sĩ chứ.
Tiết Thanh nói: "Không muốn làm gì cả, mẹ ta chỉ là quá đau lòng thôi."
Thôi thị ôm lấy nàng khóc, nói: "Đều tại mẹ vô dụng, làm hại con bị người ta xem thường... Cha con một lòng muốn con đọc sách, đều tại mẹ không có khả năng nuôi dưỡng con, làm cản trở con..."
Nói xong lại khóc kể lể: "Có chết cũng không còn mặt mũi đi cha con..." Bà vuốt mặt Tiết Thanh, nước mắt rơi như mưa: "Quách đại lão gia đã đi cầu cơ hội này cho con, còn à, con không thể bái nhập môn hạ của Thanh Hà tiên sinh đều là do mẹ liên lụy... Mẹ đã không dạy dỗ con cho tốt..."
Bà ngược lại cũng không phải gào than, khóc lóc om sòm mà chỉ là dịu dàng, yếu ớt thở than. Khóc cũng được, nói chuyện cũng được, đều là không gây ồn ào, khiến người vây xem xung quanh vừa thấy thư thái, tự tại vừa nghe lọt lỗ tai.
Cũng có người hỏi thăm và giải thích ngọn ngành của sự tình, trước của sơn môn xôn xao lời nghị luận, còn bên trong trường cũng có không ít đệ tử thò đầu ngó ra xem náo nhiệt, còn ra thể thống gì nữa kia chứ. Sai dịch quản lý trường tại sao vẫn chưa đến nữa? Tiểu đồng canh cửa toát cả mồ hôi.
Đang lúc náo loạn thì có tiểu đồng vội vãn chạy tới.
"Tiên sinh nói, cho Tiết Thanh vào". Hắn nói.
Tiếng khóc của Tiết mẫu dừng ngay tức khắc, những người vây xem cũng rất ngạc nhiên.
Tiểu đồng từ trên cao nhìn xuống bọn họ nói: "Tiên sinh nói hành vi của ngươi đáng giận nhưng mẹ của ngươi lại đáng thương nên cho ngươi thêm một cơ hội."
Lời vừa dứt, bốn phía liền vang lên lời khen: "Tiên sinh thật cao thượng!"
Rắc rối đã được hóa giải, trên dưới đều nói vẫn là tiên sinh lợi hại, Tiết Thanh mỉm cười.
Tiết mẫu giữ chặt cánh tay nàng, nói nhỏ: "Mặc kệ ai cao ai thấp, hắn muốn danh tiếng còn chúng ta muốn lợi ích, không thiệt thòi". Bà đẩy Tiết Thanh: "Đi mau". Lại cúi người thi lễ, giơ tay áo lên che mặt khóc nói tạ ơn tiên sinh.
Thiền Y cũng xúc động rưng rưng đẩy Tiết Thanh: "Đi mau đi..." Lại cổ vũ: "Huynh làm thơ hay lắm, không phải sợ, hãy làm cho tiên sinh một bài..."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Được, mọi người yên tâm đi".
Tiết Thanh muốn dựa vào danh tiếng của Thanh Hà tiên sinh để bọn họ có thể yên bình ở lại Quách gia, nàng cũng cần danh tiếng của Thanh Hà tiên sinh để che giấu chuyện nàng có một vị sư phụ khác.
Tiết mẫu lần này gây náo loạn có thể nói là hợp với tâm ý của nàng, nàng đi theo tiểu đồng tiến vào bên trong, Thiền Y đỡ Tiết mẫu đứng dậy tha thiết nhìn theo.
Cũng giống như lần đầu tiên tới đây, nghe có chuyện náo nhiệt trong núi có không ít đệ tử kéo tới, hoặc là đứng tại ven đường hoặc là từ trên núi cao nhìn xuống xem, chỉ khác là lần này có nhiều giọng điệu nghị luận vang lên.
"A, nhìn có chút quen mặt."
"Tam Lang?"
"Tiết Thanh, người tới đây, vẫn chưa cùng ngươi nói rõ nha, ngươi lừa gạt ta..."
Nghe giọng nói quen thuộc, Tiết Thanh nhìn về phía đó, xua tay nói với Trương Niện rằng: "Ta phải đi gặp tiên sinh, đừng làm ồn."
Trương Niện dừng chân "à" lên một tiếng, nhìn Tiết Thanh đi khỏi, sau đó mới lấy lại tinh thần, đuổi theo vài bước nói: "Ngươi hãy ngoan ngoãn nói chuyện cùng tiên sinh..."
Lúc Trương Liên Đường nghe tin đi tới thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Tiết Thanh.Truyện được biên t.ập tại. iread.vn.."Chỉ mong lần này hắn đừng hành động theo cảm tính nữa." Hắn nói, phe phẩy chiếc quạt trong tay: "Dù có cao ngạo cũng nên giảm xuống một chút, co được dãn được mới là trượng phụ".
Trương Song Đồng à lên một tiếng nói: "Nhưng chỉ sợ hắn không muốn làm trượng phu".
Đứa nhỏ này sao lại... Có đôi khi như đại trượng phu, có khi lại... Trương Liên Đường lắc đầu, có chút nhìn không thấu được...
Trương Song Đồng chợt "ồ" lên một tiếng nói: "Nhạc Đình".
Trương Liên Đường nghe tiếng gọi nhìn sang, thấy trước một chỗ cao ở phía trong khu rừng trên núi có một đám học trò đang xem náo nhiệt, trong đó có một thiếu niên thân người cao gầy.
"Hắn vậy mà cũng tới xem náo nhiệt sao?" Trương Song Đồng nói, dùng cây quạt che đi ánh mắt đang hướng lên trên: "Hắn vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi?"
Trương Liên Đường lấy quạt chỉ chỉ nói: "Bùi Yên Tử cũng tới."
Trương Song Đồng "ha" một tiếng, nhìn thấy từ một hướng khác có một thiếu niên đi tới bèn nói: "À đúng rồi, nghe nói hôm qua Kết Lư xã làm ra một bài thơ được tri phủ đại nhân khen ngợi hết lời, đi, chúng ta đi chúc mừng đi."
Trương Liên Đường và Trương Song Đồng cũng đi xem đua thuyền nhưng chỉ là đúng nghĩa đến xem đua thuyền, về phần làm thơ gì đó thì luôn không có hứng thú. Cả đám thiếu niên uống rượu mua vui đến say mèm mới về, không khỏi bị người nhà răn dạy. Lúc răn dạy tự nhiên không tránh được việc lấy nhi tử nhà người khác ra so sánh.
"Thơ Bùi Yên Tử làm luôn được tri phủ tán dương. Các con xem các con..."
"Chúng con cũng từng được được tri phủ đại nhân khen thưởng mà..."
"Có chỗ nào giống nhau sao? Đó là thi từ, là văn tài..."
Bùi gia cũng là một gia tộc lớn trăm năm của thành Trường An. So với Liễu gia đi ra đi vào đều biểu lộ ra mình gia đại gai tộc quyền thế, ai nấy đều có phong thái của người cao quý thì gia tộc Bùi thị lại lạnh lùng tựa như gió mây hờ hững trôi. Điều này đồng nghĩa với việc đối với người khác không xa cũng không gần, càng khó tiếp cận.
Trương Liên Đường và Trương Song Đồng bước tới nói: "Yên Tử thiếu gia, chúc mừng, chúc mừng..."
Bùi Yên Tử chắp tay đáp lễ nói: "Chúc mừng, chúc mừng".
Bùi Yên Tử này lời nói nhạy bén vì vậy nhờ vào điều này mà bọn họ được tri phủ đại nhân tán dương hay sao?
"Thật sự không dám nhận, bọn ta đây chỉ là vui đùa, không dám đánh đồng với hội thơ của Yên Tử thiếu gia."
Bùi Yên Tử cười nói: "Tiết Thanh".
Hả? Cái gì? Trương Song Đồng nhìn hắn còn Trương Liên Đường liền xếp quạt vỗ một cái.
"Hắn!" Hắn nói, có chút giật mình lại có chút không tin: "Hắn?"
Bùi Yên Tử cười gật gật đầu nói: "Đúng, hắn"
Trương Liên Đường "ôi" lên một tiếng.
Trương Song Đồng vẫn chưa hiểu hỏi: "Hai người chơi trò bí ẩn gì thế?"
Trương Liên Đường nhìn về phía hắn nói: "Người hôm qua làm thơ được tri phủ khen ngợi là Tiết Thanh".
Hả! Trương Song Đồng xếp quạt trong tay gõ lên đầu một cái, không thể tưởng tượng nổi.
"Vì thế hôm nay không cần lo lắng". Hắn nói, chỉ vào túp lều cỏ của Thanh Hà tiên sinh.
Nhân tài bậc này chẳng lẽ còn không thuyết phục được Thanh Hà tiên sinh?
Tiểu đồng dừng lại ngoài cửa, không giống lần trước bắt nàng phải chờ mà nhanh chóng thi lễ nói vọng vào bên trong: "Tiên sinh, Tiết Thanh đến".
Bên trong "ừm" một tiếng, tiểu đồng liền mở cửa ra, khẽ nói giọng mũi: "Mời vào trong!"
Tiết Thanh chỉnh lại y phục. Đây là tỏ ra tôn kính, nhấc chân bước vào cửa, ngẩng đầu lên thì thấy cách vài bước có một vị nho sĩ trung niên đang đứng nhìn nàng.
Đây là Thanh Hà tiên sinh sao, đúng như nàng lúc trước có lời bình, người cũng không xấu, chỉ là mũi cao thẳng, ăn nói có ý tứ, khuôn mặt lộ ra nét cương trực, rất nghiêm túc. Ừm, quả là phong thái và hành vi của một danh sư.
Tiết Thanh cúi người lạy, thi lễ nói: "Tiết Thanh bái kiến tiên sinh". Nhưng lại không nghe Thanh Hà tiên sinh bảo nàng đứng dậy. Tiết Thanh liền tự mình đứng dậy thì thấy Thanh Hà tiên sinh còn đang nhìn nàng, xem rất chân thành, giống như muốn nhìn ra điều gì đó.
Nhìn ra gì rồi? Nhìn ra mình là nữ nhi sao? Tiết Thanh có vài phần cảnh giác.
(*) Dầu diêm bất tẩm: Muối sẽ không hòa tan trong dầu, ý nói người cứng đầu và không tiếp thu ý kiến của người khác.