“Điện hạ, Việc Đốc đại nhân đi thuyết phục các quan tướng khác có mấy phần thành công?” Khang Niên nói, trên khuôn mặt vẫn luôn không biết gì là căng thẳng nay lại tràn đầy lo âu: “Lúc đó, chúng ta bị Tần Đàm Công xem thường, bị mất rất nhiều công trạng. Đốc đại nhân cũng không phải là loại người tranh công, mối kết giao của ngài ấy trong quân doanh cũng hạn chế…”
Hắn cứ thế mà than thở suốt.
“Với lại đã bao qua bao nhiêu năm rồi, còn ai nhận ra ngài ấy đâu chứ, chưa nói gì đến nghe theo lời ngài ấy. Biên Bức lệnh kia có được đưa ra cũng chỉ như đồ bỏ đi thôi.”
Vừa nói đến đấy hắn lạ nở nụ cười mờ ám.
“Đốc đại nhân cũng thật là to gan ghê, thế mà không sợ vừa mới giơ lệnh bài ra đã bị người ta trói lại trước.”
Tiết Thanh đang ngồi trên sườn núi cũng bật cười.
“Tiểu Khang ca, các huynh có ai nhát gan đâu chứ, không to gan lớn mật thì làm gì có chuyện đi đến được ngày hôm nay.” Nàng nói: “Còn về chuyện này, nắm chắc được mấy phần thành công thì ta thật sự còn chưa dám chắc.”
Sao lại vẫn chưa dám chắc? Khang Niên kinh ngạc nhìn nàng.
“Điện hạ à, ngài nên đi gặp các quan tướng đi. Ngài có thân phận. Mặc dù vẫn đang bị nghi ngờ nhưng mà chúng ta có đủ bằng chứng để chứng minh, huống chi còn có những tin tức đã điều tra ra được. Triều đình thực sự đã ra lệnh điều binh, chúng ta còn có thể mời Vương tướng gia đến. Hơn nữa làm như vậy còn có một điểm hay. Nếu mọi người đều nghe theo lệnh của ngài thì có thể chứng minh cho thiên hạ thấy ngài chính là đế cơ thật sự.” Khang Niên nói liền một mạch cho Tiết Thanh nghe.
Như hôm nay nếu để Đốc đi. Nếu Đốc không thành công thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng nếu thành công thì chẳng có liên quan gì đến Tiết Thanh cả…
Tiết Thanh mỉm cười, nói: “Huynh nói như vậy quả thực rất đúng, nhưng mà chúng ta không có thời gian để làm việc này ở khắp mọi nơi. Với lại, nếu phải thuyết phục các quan tướng và Vương tướng gia thì còn khó hơn nhiều so với việc thuyết phục Đốc đại nhân.”
Khang Niên hiểu ý của nàng. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về các quan tướng và Vương tướng gia nhưng hắn cũng biết mấy người như bọn họ đa số đều tâm tư nặng trĩu, lòng dạ thâm sâu. Khi nói chuyện và lắng nghe người khác nói đều sẽ cân nhắc kĩ lưỡng trong lòng.
“Người mà ta hiểu rõ nhất chính là Đốc đại nhân. Ta biết là cho dù Đốc đại nhân không tin ta là đế cơ thì ngài ấy vẫn sẽ đi giải quyết việc này.” Tiết Thanh khẳng định.
Khang Niên vẫn thắc mắc: “Tại sao điện hạ lại chắc chắn như vây? Nói thật là ta chỉ nghe theo mệnh lệnh mà đến đây, trong lòng cũng không có nhiều hi vọng gì. Tuy Đốc đại nhân không có được sự tín nhiệm của Vương tướng gia và những người khác nhưng cũng đã là người phục tùng mệnh lệnh nhất rồi, quân lệnh như vậy…”
Tiết Thanh đáp: “Không phải vậy, nếu như Đốc đại nhân là một người nghe theo mệnh lệnh nhất thì làm sao có thể cứu ta ra dưới sự phòng vệ nhiều lớp như vậy của Tần Đàm Công được?”
Khang Niên ngây người.
Tiết Thanh cười một cái, ánh mắt nhìn về đốm sáng như những vì sao nơi xa xa trên mặt đất.
“Đốc đại nhân rõ ràng là một người tuân theo mệnh lệnh nhưng đó phải là những điều đúng đắn. Ngài ấy có niềm tin của riêng mình. Vì vậy lúc trước Tần Đàm Công đã không thể ngăn cản được ngài ấy thì bây giờ, Tống Nguyên lại càng không thể.”
“Ngài ấy khác với mấy người bên Vương tướng gia. Cứ cho là ngài ấy hoài nghi thân phận của ta nhưng chỉ cần nói với ngài ấy việc cần làm mà ngài ấy cảm thấy có thể tin tưởng và phụng mệnh đựọc thì Đốc đại nhân nhất định sẽ không đắn đo xem ta liệu có âm mưu gì, hay muốn đổi lấy lợi ích gì. Cho nên, thuyết phục ngài ấy là đơn giản nhất.”
“Kỳ thực mà nói ta hôm nay cũng không phải tới đây để thuyết phục ngài ấy. Bởi cuối cùng người có thể thuyết phục được mình chỉ có chính mình mà thôi. Chúng ta tới tặng lệnh bài cho ngài ấy, để Đốc đại nhân có thể có uy có tiếng.”
Đúng vậy, nếu như không có Biên Bức lệnh thì Đốc đại nhân chỉ dựa vào mấy hành động vung tay hô hoán sẽ không thể thuyết phục được quan tướng khác.
“Vì vậy, chuyện này để Đốc đại nhân ra mặt sẽ tốt hơn là ta. Ta biết rõ về ngài ấy, và cũng biết chắc rằng ngài ấy nhất định sẽ đi giải quyết việc này.” Tiết Thanh nói, vừa ngồi vừa giơ tay xoa tấm lưng mỏi nhừ: “Tất nhiên là không thể nào thuyết phục được tất cả bọn họ nhưng chỉ cần một bộ phận nhỏ thôi cũng được rồi.”
Nói đến đây liền chớp chớp mắt nhìn Khang Niên.
“Với lại, chuyện này mà thành công thì làm gì có chuyện ta không được lợi gì.”
“Số binh mã mà Đốc đại nhân dẫn đi, nếu đông thì càng tốt mà nếu ít thì cũng gây nhiễu loạn lòng quân. Vậy thì không phải là chúng ta có được cơ hội đáng tận dụng rồi sao?”
Khang Niên cười phá lên, vừa mới cười thì đã nghe thấy tiếng kèn cảnh báo trong khu vực doanh trại dưới núi, tiếng gõ càng lúc càng gấp hơn, dường như nối tiếp nau vang lên trong màn đêm tối mịt.
Hành tung của Đốc đại nhân bị lộ rồi sao?
Việc Đốc đại nhân rời khỏi doanh trại của mình để đến chỗ những người khác đều đầy rẫy hiểm nguy.
Sắc mặt Khang Niên hơi lộ ra vẻ bất an, cả người đều căng thẳng, tiếc là trời thì tối đen lại còn cách xa quá nên không nhìn được gì. Vậy mà Tiết Thanh vẫn bình tĩnh ngồi trên thảm cỏ chỗ sườn núi.
Mọi người đều đang mạo hiểm, Đốc đại nhân, nàng và thậm chí là Tống Nguyên cũng đang chơi liều. Còn về kết quả, ai nấy tự có phán đoán riêng…
Bất chợt, trong tiếng kèn báo vang lên cả tiếng trống nhưng vì có tiếng kèn cộng thêm cả tiếng sấm rền vang nên không ai chú ý tới. Lúc mới bắt đầu thì tiếng trống dường như chỉ vang lên từ một phía, theo ngay sau đó là tiếng trống từ nhiều phía. Đầu tiên là từ phía trước sau đó lan sang khắp xung quanh, càng lúc càng nhiều, tiếng trống trầm đục lấn át cả tiếng kèn báo, hòa nhịp cùng tiếp sấm vang rền trên bầu trời.
“Đây là tiếng trống giành chiến thắng.” Khang Niên nói, mắt nhìn về khoảng trời đất phía trước mặt: “Lúc trước ở Tây Lương, sau khi giành được thắng lợi trong các trận chiến thì đều gõ trống để ăn mừng, về sau mỗi lần chuẩn bị xuất trận đại chiến đều sẽ gõ trống để khích lệ tinh thần. Rất nhiều năm rồi không được nghe thấy tiếng trống này nữa…” Hắn lắng tai nghe, sau đó chỉ lắc đầu: “Cái đám tiểu tử này không được, vốn là không luyện cho quen tay.”
Tiết Thanh mỉm cười, nói với hắn: “Từ lần này trở đi là quen tay ngay.” Nói xong liền đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta cũng nên tập hợp quân để chiến đấu rồi.”
Cả người Tiết Thanh chạy như bay xuống sườn núi, Khang Niên theo sát ngay phía sau. Giữa đất trời điểm xuyết những vì sao từ ánh lửa, bóng dáng hai người bọn họ như hai chú chim lớn bay xẹt qua.
……
Tiếng trống hòa cũng tiếng sấm vang vọng cả một vùng đất lớn, cách mười mấy dặm vẫn có thể nghe thấy, giống như những tiếng sấm quá nặng đến nỗi đều rơi đùng xuống mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Nguyên đang ở trong vòng vây bảo vệ của đám hộ vệ, vội vàng bước nhanh ra, đứng trên tường thành nhìn về phía xa xa.
Một biển đốm lửa, chiếu sáng cả một vùng đất trời. Đó là những ngọn đuốc cháy rực, sục sôi, vừa tập trung vừa rai rác ở bốn phương tám hướng. Trong đó có một đường đuốc sáng rực đi ra khỏi biển lửa ấy, lúc đầu còn hẹp, dài nhưng ngay sau đó, những đốm lửa không ngừng họp vào trong đường đuốc đó, dần dần biến thành một dòng lửa lớn.
Sắp sửa công thành rồi sao? Nhưng hắn đã phân phó là để quân tiên phong tập kích trước cơ mà. Gây động tĩnh lớn như vậy thì còn tập kích cái gì nữa!
Không đúng, không có tướng lĩnh nào lại phạm một lỗi ngu xuẩn như vậy được.
Tống Nguyên nheo mắt nhìn dòng đuốc phía xa, ngay sau đó lập tức trợn tròn mắt.
Đó không phải quân của Huỳnh Sa Đạo thành mà là quân bên phía đối nghịch.
“Phản rồi!”
……
“Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do tên Đốc làm!”
Tống Nguyên vừa gấp rút đi vừa gằn lên, những quan tướng bên cạnh hắn cũng vội vàng đi theo. Những ngọn đuốc hai bên chiếu rọi khuôn mặt lúc sáng lúc tối của bọn họ.
“Ta sớm đã biết là hắn có suy tính khác mà.”
“Nhưng tại sao hắn lại điều động được nhiều binh mã như vây?” Một tên quan tướng nói: “Hắn có suy tính khác, chúng ta cũng không có cùng suy nghĩ với hắn.”
“Theo lời đại nhân phân phó, chúng ta cũng đã canh chừng hắn rồi mà, không thấy hắn có qua lại với quan tướng nào khác cả.” Một tên khác lên tiếng.
Bây giờ có suy đoán hay đổ vấy trách nhiệm cũng không có ích gì, một vị tướng quan quan tâm đến tình hình bây giờ hơn.
“Hắn xúi giục binh mã là muốn tấn công lại chúng ta.” Người đó nói: “Nhất định sẽ hợp sức giáp công với quân trấn thủ trong và ngoài Huỳnh Sa Đạo.”
Lời này đúng là thừa thãi.
“Đại nhân yên tâm, có thể nhìn ra quân số của bọn chúng không đông.” Một vị tướng nói: “Rất nhiều nơi đã đốt khói báo động, có thể thấy cũng không đuổi theo hắn.”
Tống Nguyên vẫn giữ nét mặt âm trầm, bước nhanh xuống dưới tường thành. Bên trong thành, binh mã đã tập hợp đầy đủ, sẵn sàng đợi lệnh.
“Đại nhân!” Có một vị quan thò người ra từ trên tường thành, hô lớn: “Bọn chúng không hề đi về phía bên này…”
Tất cả mọi người đứng trước cổng thành đều ngẩng lên nhìn, không đi về phía bên này, là muốn chạy trốn ư? Tại sao lại bỏ chạy? Chẳng lẽ bọn chúng đã biết mình bị mang ra để làm quân thí tốt tập kích thành Huỳnh Sa Đạo, sau đó sẽ bị chết cháy chung trong thành rồi ư?
Ý nghĩ ấy vừa xẹt qua trong đầu, còn không kịp hỏi xem bọn chúng chạy đi theo hướng nào thì đất dưới chân đã rung chuyển, trong màn hòa âm của tiếng trống và sấm còn có thêm cả tiếng vó ngựa rầm rầm.
“Đại nhân, có…”
Trên thành có người hét lên, nhưng mới chỉ nghe thấy vậy thì ngay sau đó là một tiếng va “ầm” vô cùng lớn, cửa thành bắt đầu lay động.
Có người công thành! Có người ném đá phá cửa!
Đến rồi! Im hơi lặng tiếng chém giết tới rồi! Chẳng lẽ đám binh mã phía bên này đều đã bị xúi giục hết cả rồi?
“Ứng chiến!”
“Bảo vệ đại nhân!”
Bên trong thành lập tức nhốn nháo, loạn hết cả lên, thế nhưng bên ngoài cửa thành không có thêm sự tấn công dồn dập nào nữa, cũng chẳng có trận mưa đá và pháo nào cả mà chỉ có những tiếng hô đồng thanh.
“Tống Nguyên mở cửa, Vương tướng gia đang ở đây!”
Vương tướng gia?
Bên ngoài công thành, binh mã ngay hàng thẳng lối, những ngọn đuốc cháy sáng rực, soi rõ khuôn mặt của một người có tuổi.
Vương Liệt Dương lâu nay chỉ ngồi xe đi lại giờ lại phải cưỡi ngựa, không biết có phải ông ta không quen hay là do lắc lư dữ quá mà bây giờ khuôn mặt dưới ánh đuốc trông vô cùng khó coi.
“Không cần nhìn nữa, chính là lão phu!” Lão quát lên, nhìn lên phía trên tường thành: “Tống Nguyên, ngươi thật là to gan!”
Tống Nguyên bước ra từ phía sau lưng tên hộ vệ, nhìn xuống dưới thành, cất giọng lạnh lùng: “Vương tướng gia, ngươi cũng thật to gan, có quân phản loạn mà ngươi không sợ, còn chạy đến vây cổng thành của ta.”
Vương Liệt Dương tức giận quát: “Tống Nguyên, ngươi mới là phản quân! Nhà ngươi thật sự quá to gan, tên phản tặc như ngươi điên cuồng mất trí, khi quân hại dân!”
Hắn cứ như vậy mắng một tràng dài.
Cả đời Vương Liệt Dương hắn chưa mắng ai như vậy bao giờ.
“Ngươi phát điên cái gì chứ?” Tống Nguyên đáp trả: “Nếu như muốn gán tội cho ta thì Vương tướng gia vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi.”
Vương Liệt Dương cười lạnh nhìn hắn, nói: “Đổ tội cho ngưoi sao?” Nói rồi quay đầu ra lệnh: “Dẫn người lên đây.”
Kèm theo tiếng hắn, binh mã phía sau tự giác dạt ra hai bên, sau đó áp giải lên mười mấy tên binh lính. Những tên này ai cũng bị thương trên người, bộ dáng chật vật, bị đẩy ngã quỳ trên đất. Có mấy binh lính đi theo bọn chúng tiến lên, đặt từng ống trúc xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít kẻ đang đứng trên tường thành mặt mũi đều tái đi.
“Đại nhân…” Có người buột miệng gọi.
Tống Nguyên ngắt lời hắn, nét mặt bình tĩnh nhìn khung cảnh dưới tường thành, lạnh nhạt nói: “Tướng gia ngài bắt mấy tên quân tiên phong này là có ý gì? Còn nữa, những kẻ khác đâu? Sao lại chỉ có mấy tên này?”
Vương Liệt Dương tức giận gằn giọng: “Ý gì sao?” Dứt lời liền nhảy xuống ngựa, đẩy vòng nâng đỡ của mấy người hộ vệ bên cạnh ra, bước những bước lên đên chỗ mấy tên binh lính đang quỳ kia, nhặt một chiếc gậy trúc ở dưới đất lên sau đó dùng lực đập gãy gậy, tay kia cùng lúc lấy một ngọn đuốc của binh sĩ, ném đi…
Gậy trúc đập mạnh vào tường, theo ngay sau đó là ngọn đuốc…
“Bùm!”
Một ngọn lửa lớn bùng lên, một khoảng tường bốc cháy ngùn ngụt.
“Tống Nguyên! Đây là ý gì?” Vương Liệt Dương phẫn nộ quát lớn.
Tống Nguyên đứng từ trên cao nhìn xuống mảng ngọn lửa chỗ tường thành, ngọn đuốc dù đã rơi xuống đất cũng không tắt hay thế lửa cũng không giảm xuống mà ngược lại ngọn lửa còn đang lan tới những chỗ cao hơn…
Đó chính là vị trí mà gậy trúc đã đập vào rồi rơi xuống dất.
“Thủ đoạn công thành thôi.” Tống Nguyên vẫn dửng dưng nói: “Giống như máy bắn đá, quân tiên phòng cầm theo dầu hỏa tấn công vào thành thì có gì lạ đâu.”
Vương Liệt Dương quát lên: “Công thành? Ngươi vẫn còn giảo biện! Mấy tên này bị bắt khi đang định tập kích thành Huỳnh Sa Đạo. Bọn chúng vốn dĩ không phải là quân tiên phong! Ngoại trừ những tên chống cự đã bị giết ra thì những tên còn sống này đều đã thừa nhận rồi, chúng nói ngươi muốn đốt thành, còn nữa, ai ra lệnh cho ngươi công thành hả? Triều đình phái ngươi đến đây để điều tra chuyện lăng mộ chứ không hề ra ý chỉ cho phép ngươi công thành!”
Tống Nguyên hoàn toàn không bận tậm đến lời Vương Liệt Dương, hắn nói: “Tướng gia ngài tùy tiện bắt người thì đừng có đổ tội lung tung cho ta. Còn về vì sao ta công thành ư? Tất nhiên là vì thành Huỳnh Sa Đạo đóng kín cổng, tên nghịch tặc Tiết Thanh vẫn chưa xuất đầu lộ diện thì điều tra kiểu gì được?”
Vương Liệt Dương còn dang định nói thêm gì nữa thì phía sau hắn, binh mã hơi động đậy rồi sau đó dạt ra, có tiếng nói vang lên trong đám binh mã.
“Đâu có, ta hoàn toàn không đóng cổng thành mà không ra ngoài nhé, Tống đại nhân. Là do ngươi cứ luôn không chịu vào thành, muốn lật ngược tình thế sao?”
Vó ngựa lọc cọc, một nữ tử thúc ngựa chầm chậm tiến đến, nhìn Tống Nguyên đang đứng trên tường thành, nàng ta nở nụ cười:
“Tống đại nhân muốn vu oan cho ta cũng không được đâu, ta vẫn còn chưa chết mà.”
Tiết Thanh? Tống Nguyên nhìn nữ nhân phía dưới cổng thành, ngây người, dưới ánh đuốc, dung mạo của nữ nhân đó rõ ràng như vậy, đập ngay vào mắt hắn…
“Chính là nàng ta, người thật.”
Vùa xa lại lại tựa hồ như quen thuộc.
Nàng ta ngồi trên lưng ngựa, hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt quả hạnh cong cong vì cười.
Tống Nguyên thu tầm mắt lại, nhìn những đốm lửa trong màn đêm, lắng nghe tiếng sấm vẫn vang lên trên đỉnh đầu, nói: “Thì ra Vương tướng gia và phản tặc đã cấu kết với nhau rồi.”
.....
Cấp báo dồn dập ngoài cửa cung.