Nghe tiếng gọi, Ngô quản gia đang ở một nơi cách phòng khá xa, vội vàng bước nhanh đến, khi nhìn thấy Tiết Thanh ông vẫn không quên mỉm cười, gật đầu thi lễ với nàng.
“Đi gọi nhị lão gia và tam lão gia đến đây cho ta.” Bên trong truyền ra tiếng la đầy tức giận của Quách Hoài Xuân.
Sau khi đi ra, Ngô quản gia liếc nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh cười lại với ông, hai người lần lượt kẻ trước người sau đi ra ngoài.
Đi chưa được bao xa thì Tiết Thanh nhìn thấy hai người đàn ông, một người béo, một người gầy đang cùng nhau đi tới, khuôn mặt hai người khá giống Quách Hoài Xuân nhưng trông có vẻ nhỏ hơn chừng mười tuổi. Đây chính là hai người tiểu đệ của Quách Hoài Xuân.
Lúc trước tuổi hai người còn nhỏ nên được ở nhà, vì cha và huynh trưởng đều không có ở nhà nên hai huynh đệ được mẫu thân nuông chiều từ nhỏ, trở thành những công tử nhà giàu chuyên ăn chơi, phá phách khắp nơi. Do đó ở thành Trường An, lúc hai người còn trẻ đã từng bị rất nhiều người ghét.
Sau này khi hai người bọn họ lớn, dù đã có con rồi nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi chút nào, làm cho Quách lão thái gia và Quách Hoài Xuân phải nhức đầu, mệt mỏi không ngừng để lo giải quyết hậu quả những chuyện họ làm. Còn may là hai người vẫn luôn giữ thái độ kính trọng với cha và huynh mình, bị phạt sẽ chịu phạt chứ không cãi lại, có điều bọn họ đúng là cặp đôi “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” (1), phạt mãi mà vẫn không chịu chừa.
Ngô quản gia bước lên trước thi lễ rồi tiếp đón hai người vào trong.
“Đại lão gia đang chờ hai vị lão gia đến đấy ạ.” Ông nói.
Lúc này hai vị lão gia đang nhìn về hướng Tiết Thanh, trong khi hai người còn đang do dự xem có nên chào hỏi nàng hay không thì Tiết Thanh đã thi lễ trước.
“Ta nghe nói sức khỏe cháu đã tốt hơn nhiều rồi, còn có thể chơi xúc cúc nữa. Nhưng nên nhớ vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó, biết chưa hả?” Quách nhị lão gia vỗ cái bụng mập mạp của mình, vẻ mặt đầy quan tâm nói.
Tiết Thanh cười nói cảm ơn.
“Chờ Tử Khiêm bị phạt xong, ta sẽ bắt nó đi xin lỗi cháu.” Quách Tam lão gia nghiêm mặt nói: “Đến lúc đó cháu cứ việc đánh nó một trận cho hả giận.”
Lúc hai ông bằng tuổi con trai mình cũng rất hống hách và ngang ngược, chuyên ỷ thế làm bậy, ức hiếp người cùng thôn. Những người bị đánh đến gần chết như Tiết Thanh có nhiều vô số kể nhưng hai ông có bao giờ bày tỏ thái độ khiêm tốn như lúc này đâu!
Đối với ý tứ ngầm trong lời nói của hai vị lão gia, Tiết Thanh giả vờ nghe không hiểu. Cũng phải thôi, nàng bây giờ chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được những ý tứ sâu xa như vậy chứ?
“Hai người họ đã bị phạt nên chỉ cần biết sai và sửa lỗi là tốt rồi.” nàng nói: “Cháu vừa nói chuyện này với đại lão gia rồi, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi, đây chỉ là chuyện giữa bọn trẻ chúng cháu nên hãy để chính chúng cháu giải quyết sẽ tốt hơn.”
Ánh mắt hai vị lão gia sáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc và bất ngờ.
“Đúng đó...” Quách nhị lão gia vội vàng nói.
Quách tam lão gia liền vội vàng cắt ngang lời ông.
“Cháu có thể suy nghĩ được như vậy thật sự là điều đáng mừng.” Ông vui mừng nói: “Nam nhân khi còn nhỏ có ai mà chưa từng đánh nhau cơ chứ, đó cũng chỉ là cách để thắt chặt tình bạn thôi, giống như tục ngữ thường nói “đánh là thân, mắng là yêu” đó, có đúng không nào?”
Chủ nhân thân thể này lúc trước đã bị đánh đến chết rồi, cái này có phải quá thân rồi hay không? Tiết Thanh nghĩ thầm nhưng bên ngoài nàng vẫn tươi cười và thi lễ lần nữa.
“Hai thúc mau vào trong đi ạ.” Nàng nói.
Vẻ mặt hai vị lão gia so với lúc trước thoải mái hơn nhiều... Lần này cho dù có bị Quách đại lão gia mắng một trận cũng đáng. Chứ nếu như con trai vẫn chưa được thả ra, vợ ông chắc chắn sẽ liên tục khóc nháo đòi con rất dữ dội, đến lúc đó ông còn phiền não hơn.
Cũng may cái cậu nhóc Tiết Thanh này là một người biết điều biết chuyện, dám chủ động tới tìm đại lão gia nói tốt vài câu, tính tình cũng không tệ.
“Đi thôi.”
“Nhớ cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
Bọn họ cười gật đầu nhìn Tiết Thanh rời đi, sau đó không đợi Ngô quản gia dẫn đường đã nhanh chóng bước vào trong phòng khách. Hành động này làm Ngô quản gia rất bất ngờ.
Bởi vì hai vị lão gia hay bị đại lão gia la mắng nên bình thường hai người đều rất sợ gặp đại lão gia nên nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, hai người tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp mặt đại lão gia, có gặp mặt đi nữa cũng chỉ lắp bắp nói được vài ba chữ rồi hết.
Ngô quản gia lắc đầu.
Bởi vì hai vị lão gia đột nhiên xông vào nên Quách Hoài Xuân cũng bị bất ngờ đến giật mình. Khi ông còn chưa kịp mở miệng thì Quách nhị lão gia và Quách tam lão gia đã vội vàng cười nói.
“Đại ca à, bọn đệ biết sai rồi, sau này bọn đệ sẽ cố gắng quản lý chặt chẽ nhi tử của mình, sẽ không bao giờ để việc tương tự như vậy xảy ra nữa đâu.”
“Đúng vậy đó đại ca, Tiết Thanh đã hiểu chuyện như vậy, nếu hai tên nhóc kia còn cố tình gây sự thì đệ nhất định sẽ đánh gãy chân tụi nó.”
“Đại ca nhìn người rất chuẩn, đứa bé họ Tiết kia đúng là một đứa trẻ tốt.”
Quách Hoài Xuân nghe thấy vậy liền nhíu mày.
“Hai người nói như vậy là có ý gì?” Ông hỏi.
Quách nhị lão gia ôm bụng cười “hì hì” hai tiếng.
“Đại ca à, Tiết Thanh đã nói cho bọn đệ biết hết rồi, nó đã tha thứ cho Tử An và Tử Khiêm nên nó mong huynh có thể thả hai đứa nhỏ ra ngoài.” Ông nói.
“Đúng đó đại ca, cám ơn huynh đã rộng lượng tha thứ cho tụi nó.” Quách tam lão gia cũng vội vàng tiếp lời: “Huynh cứ yên tâm, hai người bọn đệ nhất định sẽ quản chặt hai đứa nó, không để việc này xảy ra thêm lần nữa đâu.”
Quách Hoài Xuân tức giận.
“Tiết Thanh đã nói như vậy với các ngươi sao?” Ông hỏi.
Hai vị lão gia gật đầu liên tục, vội chỉ tay ra cửa.
“Mới vừa gặp được cậu ta ngoài cửa.” Hai người đồng thanh nói: “Cậu ta nói với chúng ta là đã tha thứ cho Tử An và Tử Khiêm rồi, cũng đã xin phép đại ca thả hai đứa bọn nó ra ngoài.”
Quách Hoài Xuân cười gượng “ha ha” hai tiếng.
“Hóa ra ta đã coi thường nó rồi.” Ông nói.
Ông cho người kêu hai vị lão gia đến lúc này đúng là để nói về chuyện của hai đứa nhỏ, thật ra ông tính dạy dỗ và nhắc nhở bọn chúng một lát, sau đó mới thả ra, còn về Tiết Thanh, ông sẽ không nói việc này cho nó nghe... Sau sự việc kia, nếu tụi nhỏ còn có thể vui vẻ hòa thuận, chơi chung với nhau như lúc trước thì đây mới thật sự là một việc kỳ quái. Tụi nhỏ càng xa cách với nhau, sự việc sau này mới càng dễ xử lý hơn.
Nhưng ông thật không ngờ một điều, Tiết Thanh lại dám nói dối không ngượng miệng, ôm hết công lao về mình... Những lời nói đó... ông thật sự chưa từng nói qua!
Quách Hoài Xuân nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người đệ đệ.
Bây giờ cho dù ông có đồng ý thả người hay không thì Tiết Thanh vẫn đã trở thành người tốt trong mắt mọi người rồi. Hơn nữa, nếu ông còn muốn diễn cảnh cha vợ và con rể hòa thuận thì nên làm theo lời Tiết Thanh nói sẽ tốt hơn.
“Nhớ canh chừng tụi nó thật kỹ.” Quách Hoài Xuân chán nản, cũng không còn muốn trách mắng hai đứa nhỏ nữa: “Kêu tụi nó đừng có đi kiếm chuyện với người ta nữa, đừng có nghĩ rằng cứ gây chuyện trong nhà là hai người các ngươi có thể thay tụi nó giải quyết, bây giờ đã không còn giống lúc trước nữa rồi.”
Hai vị lão gia nghe vậy liên tục “Vâng” “Dạ”, vỗ ngực cam đoan, Quách Hoài Xuân cũng không biết bọn họ có chịu để tâm mà làm theo lời ông nói hay không nên tức giận xua tay.
Hai vị lão gia vui mừng rời đi.
Quách Hoài Xuân đứng trong phòng khách, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
“Ôi, đi học sao?” Ông lẩm bẩm nói, giống như vẫn chưa thích ứng được sự việc sao lại thành ra thế này.
Ngô quản gia đang đi đến gần, nghe vậy cũng sửng sốt một hồi.
“Ai muốn đi học vậy lão gia?” Ông hỏi.
Quách gia là nhà võ tướng, mặc dù trong nhà cũng mời thầy giáo đến dạy học nhưng đó chỉ là để cho mấy đứa nhỏ trong nhà có thể biết chữ, đọc sách thôi, mục đích chính là biết chữ mà đọc binh thư (2). Còn đa phần thời gian đều dành để luyện võ, thời gian học với thầy giáo dạy chữ lại rất ít.
Quách Hoài Xuân lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng.
“Mau đi mời phu nhân cùng tiểu thư trở về.” Ông trầm giọng nói.
Sắc mặt Ngô quản gia có chút khó coi.
“Lão gia, chỉ sợ phu nhân và tiểu thư không chịu về đâu, ngay cả lão phu nhân cũng còn đang tức giận đó.” Ông nói, lần trước lúc ông đi chuyển lời thay lão gia, cả cửa cũng không được bước vào chớ đừng nói chi đến việc mời về.
Quách Hoài Xuân lại hừ một tiếng.
“Để ta viết một lá thư, ngươi chỉ cần cầm lá thư đưa cho phu nhân, sau khi xem xong bà chắc chắn sẽ trở về.” Ông nói.
Ngô quản gia không nghe rõ, ông tưởng đây là thư bỏ vợ nên sợ hết hồn, liền nghĩ thầm phu nhân mà xem xong thì không thèm quay về nữa thì đúng hơn.
Quách Hoài Xuân lấy giấy bút trên bàn, nhanh chóng viết xuống mấy dòng chữ rồi ném cho ông.
“Đi đi.” Ông nói xong, phất tay áo đi nhanh.
Ngô quản gia theo bản năng nhìn chữ viết trên giấy, lập tức há to mồm kinh ngạc, so với thư bỏ vợ thì cái này còn làm người ta khiếp sợ hơn.
.............
Tiết mẫu thân vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ con, thấy Tiết Thanh đi ra liền vội vàng đến đón.
“Sao rồi? Con với đại lão gia nói chuyện gì với nhau vậy?” Bà vừa hỏi vừa quan sát kỹ vẻ mặt của Tiết Thanh.
Tiết Thanh nhìn bà, nhớ đến cảnh vừa rồi đại lão gia giả bộ trách phạt tên người hầu nói dối. Không biết việc này chỉ là trùng hợp hay có ai đó đã nói gì với ông, chứ nếu không thiếu gì lỗi sai mà ông lại phải chọn lỗi nói dối để trách phạt chứ?
Nếu là Tiết Thanh thật trước đây thì chắc chắn đã bị hù dọa đến không dám nói câu nào rồi.
“Sao rồi?” Tiết mẫu thân bị nàng nhìn càng lo lắng hơn.
“Không có gì đâu ạ!” Tiết Thanh cười nói: “Con đã nói hết việc này với đại lão gia rồi ạ, ông sẽ không nói việc này ra ngoài, cũng sẽ không trách phạt chúng ta đâu ạ.”
Tiết mẫu thân nghe vậy vừa mừng vừa sợ.
“Thật hả?” Bà nói: “Như vậy thì quá tốt rồi.”
Bởi vì còn phải đi học nên Tiết Thanh tạm thời chưa thể rời khỏi Quách gia được.
Tiết Thanh gật đầu, nói chung thì trong thời gian sắp tới nàng vẫn chưa thể rời đi được, dù sao lợi ích thì mọi người nên cùng nhau hưởng chứ, nàng cũng không cần phải ngại làm gì.
...............
Khi hoàng hôn buông xuống, trong thành đã trở về khung cảnh yên bình, vắng lặng. Cho đến khi có bảy, tám người hầu điều khiển một chiếc xe ngựa phi vào thành, xe ngựa phi rất nhanh, người hầu cưỡi ngựa hung hăng vung roi vào mông ngựa, người đi đường vội vàng tránh ra, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
“Đây không phải là xe ngựa Quách gia sao?”
“Hình như là Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư.”
“Ủa, không phải hai người họ đã về nhà ngoại rồi sao? Còn trở lại làm gì?”
“Hay là để giải quyết vụ con rể?”
Bên trong khu vực hỗn loạn kia vang lên vô số lời bàn tán, rất nhiều ánh mắt dõi theo chiếc xe ngựa kia cho đến khi nó dừng lại trước cổng chính Quách gia mới thôi.
Không chờ xe ngựa dừng hẳn, một cô gái từ trên xe vội vàng nhảy xuống.
Nhìn dáng người cô gái kia rất cao, chừng mười ba, mười bốn tuổi nhưng khi nàng quay đầu thì người ta mới nhận ra đó chỉ là một bé gái tầm mười một, mười hai tuổi mà thôi. Khuôn mặt cô bé vẫn còn nét ngây thơ, trẻ con, tóc được chải và cột thành búi, bên trên có cài trâm hoa. Làn da cô bé trắng nõn, hai con ngươi đen nhánh, linh động nhìn xung quanh, dưới ánh sáng chiều tà càng thêm phần rạng rỡ.
Lúc này cô bé đang cầm một chiếc roi bằng trúc trong tay.
“Cái thứ vô dụng như vậy mà cũng đòi thi Trạng Nguyên.” Nàng cất giọng trong trẻo nói: “Không bằng để ta đánh chết còn tốt hơn nhiều.”
***
(1) Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời: Con người có thể thay đổi chỗ ở, thay đổi quốc tịch chứ khó mà thay đổi được tính tình.
(2) Binh thư: Sách dạy cách đánh trận.