Vì vậy, đều có người hầu đi trước sắp xếp, đám nữ tử đi sau cười cười nói nói, rất nhanh thì tới Hội Hiền cư, bọn tiểu nhị đã được phân phó dẫn các nàng vào cửa.
Trong đại sảnh rất là náo nhiệt, bọn người Trương Liên Đường chiếm cứ hết nửa phòng, đang đùa vui và chọn rượu cùng thức ăn, Liễu Ngũ Nhi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Liễu Xuân Dương đang cúi đầu đi tới.
“Trong nhà không phải là không có rượu, không nên uống rượu bên ngoài.” Hắn nói:
“Thật là chiều hư muội.”
Một nha đầu cười làm lành: “Là thiếu gia ngài quá tốt với Ngũ Nhi tiểu thư. Tiểu thư mới dám mở miệng nhờ ngài.”
Liễu Xuân Dương “hừ” một tiếng. Nếu không phải nhớ đến việc nợ muội ấy trong lần thua xúc cúc trước, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nhớ đến sự tình lần trước sắc mặt càng buồn bực thêm vài phần.
Từ khi làm thơ thua cuộc trong tết Đoan Ngọ, hắn cũng không đi ra ngoài, chỉ nói với người nhà rằng Đoan Ngọ phơi nắng nên cảm thấy không khỏe, ở nhà dưỡng bệnh đọc sách. Người nhà vốn là hoài nghi hắn giả bệnh trốn học, những chuyện này vốn là sở trường của hắn, thế nhưng Liễu Xuân Dương ở nhà đọc sách rất chăm chú, so với việc đi học còn chăm chỉ hơn, hơn nữa tinh thần đúng là không tốt nên cũng mặc kệ hắn.
Liễu Xuân Dương trốn trong nhà nhưng lại để cho gã sai vặt đi nghe ngóng. Bài thơ đua thuyền ca cuối cùng cũng lan truyền ra ngoài, tuy chỉ là lưu truyền trong một số văn nhân học trò, nhưng nói gì cũng là học trò của Thanh Hà tiên sinh, hai cái tên Bùi Yên Tử, Tiết Thanh đương nhiên cũng được nhắc đến, nhưng cũng không vang dội bao nhiêu… Đệ tử Thanh Hà tiên sinh có tài là điều hiển nhiên, cũng không phải chuyện quý hiếm gì, càng không có ai nhắc đến chuyện đánh cược.
Xem ra người của Kết Lư xã cũng không nói ra chuyện đánh cược, đây là do Tiết Thanh ý tứ hay là do Bùi Yên Tử muốn làm người tốt?
Liễu Xuân Dương nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ. Những ngày này hắn đã cố sức không thèm nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ nhẫn nại, cần cù đọc sách và viết ra được mấy bài thơ tâm đắc, tâm tình nhờ vậy mới bình phục đôi chút.
Hôm nay, cả nhà đến biệt viện bên ngoài thành tránh nóng, hắn cũng đi theo, lại còn cố ý đến hầu hạ trước mặt các vị trưởng bối, không muốn đến gian nhà giữa vốn dành cho các huynh đệ tỷ muội vì sợ có ai đó nói đến chủ đề tết Đoan Ngọ, xã Kết Lư hay Tiết Thanh.
Pha trà nấu nước mỏi cả lưng, nghe người lớn nói chuyện buồn chán thiếu đều mắt mở không lên, đúng lúc Liễu Ngũ Nhi lại nhờ hắn đi mua rượu, hắn liền thừa dịp đi ra hít thở không khí.
Hội Hiền cư à, Liễu Xuân Dương ngẩng đầu xem bảng hiệu, nghĩ đến nếu là lúc trước thì bây giờ mình chắc là đang cùng với các huynh đệ cười đùa uống rượu vui vẻ ở chỗ này, dáng vẻ này lại giống như chuột đang trốn tránh... Trong đại sảnh tựa hồ truyền đến tiếng cười nói, Liễu Xuân Dương nắm tay chặt tay thành nắm đấm bước vào.
“Ta muốn mang bầu rượu đi...” Hắn nói với tên tiểu nhị đang niềm nở đón tiếp mình, lời còn chưa dứt chợt nghe được có người gọi:
“Liễu Xuân Dương.”
Liễu Xuân Dương thân thể cứng đờ, khóe mắt liếc qua nhìn thấy bên trái ngồi một đám thiếu niên… trong đó có một người đang đứng nhìn hắn.
“Không thể nào...”
Sở Minh Huy cũng là trừng mắt ngoài ý muốn: “Đúng là ngươi à? Liễu Xuân Dương, đã lâu không gặp.”
Liễu Xuân Dương quay đầu muốn đi, đứng ngay sau cây cột lớn tại lầu hai, Liễu Ngũ Nhi có chút ngạc nhiên, vội vàng gọi “ca” rồi chạy xuống.
Liễu Xuân Dương nhìn thấy nàng khẽ giật mình liền tức giận:
“Muội!” Hắn cắn răng nói.
Liễu Ngũ Nhi túm lấy ống tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức nói:
“Ca, bên kia...”
Bên kia… Liễu Xuân Dương quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Thanh cười với hắn.
Liễu Ngũ Nhi nói:
“Huynh xem, hắn còn cười.”
Liễu Xuân Dương tay nắm chặt, thân thể cứng đờ, thở mạnh, Liễu Ngũ Nhi lại dùng sức lay cánh tay Liễu Xuân Dương, vẻ mặt càng thêm tức tưởi nói:
“Ca, chúng ta đi thôi.”
Liễu Xuân Dương buông tay nàng ra, đúng như nàng đoán, hắn đi nhanh về phía Tiết Thanh, Liễu Ngũ Nhi trừng mắt nắm chặt tay cổ vũ đánh hắn… uy hiếp hắn.
Liễu Xuân Dương dừng chân lại, nhìn về phía Tiết Thanh vẫn đang ngồi, chợt khẽ khom người, buồn bực nói:
“Đại ca.”
Tiết Thanh có ý cười nói: “Xuân Dương thiếu gia.”
Liễu Ngũ Nhi nắm chặt tay chớp chớp mắt mấy cái: “?”
……
“Ca…”
Liễu Ngũ Nhi gọi, chạy chậm đuổi theo phía trước, bước nhanh đi đến bên cạnh Liễu Xuân Dương.
“Huynh! Xảy ra chuyện gì rồi?” Tại sao huynh gọi hắn là ca? Huynh không phải thay muội đòi lại danh dự, không để hắn nói hắn là nữ tế của muội sao? Huynh… huynh tại sao lại trói buộc cả chính mình vào đó vậy?”
“Cái gì gọi là trói buộc chính mình?” Lỗ tai Liễu Xuân Dương nóng lên, sau khi nói một câu đại ca vừa rồi thì mặt đỏ lên, dù có lắc đầu cũng không đỡ hơn chút nào, ngược lại đến cả cổ cũng đỏ lên.
“Gọi đại ca cũng không tệ.” Hắn trừng mắt, tức giận nói: “Còn hơn là muội có thêm… một người cha.”Bạn đang đọc truy.ện tại iREAD..vn..Liễu Ngũ Nhi cũng trợn tròn mắt, cha?
“Ca, huynh làm gì vậy?”
“Muội còn hỏi ta làm cái gì? Muội đã làm gì hả? Lại dám cố ý gạt huynh!”
“Muội lừa huynh ư? Còn không phải là tại huynh, nếu không phải huynh, muội làm sao mà thua cược Quách Bảo Nhi chứ!”
“Nếu không phải tại muội thì huynh cũng sẽ không thua hắn!”
“Thua? Ca, huynh tại sao lại thua hắn? Thua lúc nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hai huynh muội họ vừa ồn ào vừa nhanh chân bước đi xa, còn bên trong đại sảnh Hội Hiền Cư cũng huyên náo ầm ĩ cả lên.
“Xảy ra chuyện gì à? Tiểu tử Liễu Xuân Dương kia, vậy mà lại gọi hắn là đại ca?”
Sở Minh Huy trừng mắt, từ trên xuống dưới dò xét Tiết Thanh.
“Ngươi có chỗ nào lớn hơn hắn?”
Tiết Thanh cười nói:
“Sau trận xúc cúc vừa rồi, hắn có chút tán thưởng ta nên gọi một tiếng ca đó mà.”
Sở Minh Huy chau mày nói:
“Ta cũng rất tán dương ngươi nhưng ta không muốn gọi ngươi là ca… Hơn nữa, Liễu Xuân Dương là ai, mắt hắn mọc ra từ đỉnh đầu (*) đó nha.”
Nói xong thò tay muốn kẹp lấy cổ Tiết Thanh, dùng thủ pháp quen thuộc mà các thiếu niên hay đùa với nhau.
“Nói mau, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Liên Đường đưa tay ngăn lại hắn, nói:
“Đừng ồn. Nhanh ngồi xuống uống rượu, nếu ngươi muốn biết rõ, không bằng cùng Thanh Tử đánh cược, thắng hắn sẽ nói cho ngươi biết.”
Đó cũng là cách hay nhưng đánh cược gì đây? Sở Minh Huy ngồi bên cạnh Tiết Thanh nhao nhao nghĩ tới nghĩ lui tìm cái gì đó để đánh cược.
Còn Quách Tử Khiêm thì thần sắc vừa ngạc nhiên lại mang theo vài phần kích động không thể giải thích được, ánh mắt đang quan sát các thiếu niên đang vây quanh Tiết Thanh.
“Ca, Liễu Xuân Dương vậy mà cũng gọi hắn là ca?” Hắn nói, nhìn về phía Quách Tử An:
“Đó, Liễu Xuân Dương đã gọi hắn là ca, hay là chúng ta cũng gọi hắn là ca?”
Quách Tử An đỏ mặt tía tai so với Liễu Xuân Dương cũng không khá hơn bao nhiêu, đưa tay cốc lên đầu hắn một cái, nói:
“Mặc kệ ai là ca của ai, ta đều là ca của ngươi. Nếu ngươi không câm miệng lại thì cút về nhà cho ta.”
Quách Tử Khiêm ôm đầu liên tục nói “ca ca không dám”, trong đại sảnh các thiếu niên lại tiếp tục ồn ào, khiến cho ngày hè càng thêm ồn ã, bức bối.
Đối với các thiếu niên mà nói, không hoàn thành bài tập về nhà trước mặt bạn bè là sẽ mất hết tôn nghiêm, bản thân không biết rằng những bí mật của mình đều là chuyện lớn. Những phiền não này ồn ào trong suốt những ngày mùa hè làm cho người ta lo lắng, phiền muộn. Thế nhưng về sau, khi đã trải qua rèn luyện thực tế mà hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Thành Trường An chính là như vậy, vừa ầm ĩ đó thì lại trở nên yên tĩnh, từ xa xa nhìn lại chỉ thấy bóng cây xanh che mát bao quanh. Sông Vị Thủy chảy dọc theo núi cao, tựa hồ như một viên một viên minh châu lấp lánh tỏa sang trong những ngày hè nóng bức.
Từ trên vách đá thẳng đứng ở ngọn núi phía xa có một con thỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra rơi xuống đường lớn, hình như chịu không nổi mặt đường nóng bỏng lập tức nhảy vọt trở lên. Ngay thời khắc nó nhảy lên, một con hắc mã to lớn từ trên đỉnh núi nhảy xuống, hai chân sau to lớn của nó đã giẫm nát con thỏ.
Con thỏ kêu lên thảm thiết, vừa bay lên lại rơi xuống đất.
Con ngựa hình như cũng bị dọa, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dưới ánh mặt trời phản chiếu, cái bóng đen to lớn của nó đang nhìn chằm chằm vào con thỏ đang nằm run rẩy trên mặt đất.
Sau một chốc yên tĩnh, âm thanh “rầm rầm, ào ào” vang lên trên vách núi, liên tiếp bảy tám con hắc mã khác nhảy xuống, núi đá nhấp nhô bụi đất tung bay, trong chốc lát bụi đất trên đường lớn tung bay mịt mù, che kín như mây như sương.
Khi bụi đất tan đi, một đội tám người xuất hiện dưới ánh mặt trời, đều cưỡi hắc mã, trên lưng ngựa đều là những nam nhân mặc áo bào đỏ, thắt lưng họ đeo ngọc bội bảy màu sặc sỡ. Cảnh sắc tuyệt đẹp này dưới ánh nắng mặt trời mang theo một sự kỳ quái không thể giải thích được.
“Phía trước chính là thành Trường An sao?” Trong đội ngũ vang lên một giọng nói.
Giọng nói này có chút khàn, tựa hồ như là bị vật gì cản trở mà phát ra.
Đội ngũ tản ra, một nam tử hơn ba mươi tuổi xuất hiện, mặt hắn trắng bệch, vai gầy, dáng người cao gầy, cũng mặc áo bào đỏ thẫm. Lúc này tay hắn đang giữ chặt một mẩu khăn lụa trắng che miệng mũi lại, chỉ lộ ra đôi mắt xếch và cặp lông mày, ống tay áo nâng lên có thể thoáng thấy được màu áo trắng ở bên trong, hai sắc đỏ trắng giao nhau trông rất đẹp mắt.
“Đúng vậy, Tông đại nhân.”
Các nam nhân trông đám người kia nói.
Nghe trả lời như thế, người được gọi là Tông đại nhân không nói gì, chợt “ôi” lên một tiếng, ánh mắt nhìn trên đường lớn, hắn nhảy xuống ngựa.
Những người khác cũng xuống ngựa theo, Tông đại nhân đã bước nhanh về phía trước, hạ khăn lụa che miệng mũi xuống, nâng con thỏ vẫn còn run rẩy trên mặt đất lên.
“Ôi, thật đáng thương, tại sao lại bị thương?” Hắn nói, không có khăn lụa che chắn, gương mặt hiện lên nét lo lắng: “Mau mang tới cho nó một ít thuốc. Cũng là một sinh mạng mà…”
***
(1) Mắt hắn mọc ra từ đỉnh đầu: Ý nói là người kiêu ngạo, tự phụ.