Chương 11: Bệnh tình nguy cấp
Những nhân viên theo tham dự hội nghị dẫn dân tụ hết vào trong, không bao lâu sau, màn trên đài hội nghị cũng từ từ kéo ra. “Lễ nhậm chức bắt đầu thôi." Sở Quốc Thiên thấy vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở một câu Ngay khi anh vừa dứt lời, hội trường bằng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó, bóng một người đàn ông cao lớn, đầu trọc, vai hùm lưng gấu nhanh chóng lên đài chủ trì. “Oa, đây chính là đại soái của ba khu vực mới hay sao? Cái tạo hình này cũng quá ngầu rồi đấy! “Đúng là phong thái của một vị Đại tướng, khó trách anh ta có thể lên được tới chức vị Đại Soái. “Nhìn góc bên mặt cương nghị của anh ta xem, nhìn cảnh tay rắn chắc kia nữa kìa, tôi rất thích nha!" “Các người nói thử xem, Đại soái đẹp trai này đã kết hôn chưa nhỉ? Nếu như còn chưa có thì tôi nguyện ý lấy anh ấy nha!” “Với cái cân nặng kia của cô mà còn muốn lấy hả? Cô nằm mo di nha!"
Ngay lúc mọi người đang nhỏ giọng bàn bạc, người đàn ông trọc đầu bắt đầu mở miệng nói chuyện. “Thưa các vị khách quý, xin chào mọi người nha! Thật vui khi mọi người có thể tới tham dự lễ nhậm chức lần này, tôi là người phụ trách lễ nhậm chức lần này - Trương Hùng. “Đầu tiên, tôi muốn tuyên bố một chút chuyện, tôi cũng không phải là vị Đại soái mới nhậm chức của ba khu vực, Đại soái của chúng ta làm việc vô cùng khiêm tốn và cũng không thích các trường hợp náo nhiệt như này, cho nên hôm nay để tôi tới đây chủ trì buổi lễ nhậm chức này
Trương Hùng nói xong những câu này, thì tuyên bố lễ nhậm chức chính thức bắt đầu, chỉ là trong hội trường lại lần lượt vang lên những giọng điệu bản tán với nhau. “Cái gì? Vậy mà anh ta không phải Đại soái của ba khu vực sao?" "Ngay cả người bên cạnh Đại soái thôi mà khí tức lại có thể mạnh mẽ như vậy, vậy phong thái của Đại soái còn lớn bao nhiều nữa đây?" "Đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng lần này có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Đại soái của ba khu vực nữa. " Nghe người bên cạnh không ngừng bàn tán, Lâm Thanh Di cũng không nhịn được sinh ra tò mò, cô liếc qua gương mặt bình tĩnh đến lạ của Sở Quốc Thiên, lặng lẽ nói: “Không phải anh tham gia quân ngũ ở Tây Cảnh sao? Anh đã từng gặp qua Đại soái chưa vậy?” “Đã gặp qua rồi." Sở Quốc Thiên mim cười nói.
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Di sáng lên, tiếp tục hỏi: Dáng dấp của anh ta ra sao vậy? Bao nhiêu tuổi và có đẹp trai không?"
Nhìn dáng vẻ nhiều chuyện nhưng không muốn bỏ mặt mũi của Lâm Thanh Di, trong lòng Sở Quốc Thiên nhịn không được mà thấy buồn cười, anh trầm ngâm hai giây rồi chững chạc, nghiêm túc trả lời: “Không kém hơn tôi bao nhiêu đâu, em nhìn tôi như thế nào thì Đại soái cũng gần gần như vậy Thiếu chút nữa Lâm Thanh Di đã bị nghẹn chết, cô hờn dỗi liếc mắt trừng Sở Quốc Thiên: "Không muốn nói thì dẹp đi.
Lần đầu tiên Sở Quốc Thiên trông thấy một mặt đáng yêu như vậy của Lâm Thanh Di, anh không khỏi giật mình, cố ý nói: “Tôi nói là sự thật mà."
Quả nhiên, nghe được lời này của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di liếc mắt nhìn qua lần nữa rồi tức giận nói: “Được rồi, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy nữa.
Sở Quốc Thiên nghe vậy thì thiếu chút nữa là cười ra tiếng, anh biết Lâm Thanh Di đều trải qua những năm này rất khổ sở, cho nên vừa rồi anh mới có ý trêu chọc cô, anh muốn có từ từ biểu đạt sự u sầu sâu trong lòng của mình.
Chỉ là tảng băng này dày gần ba thước không chỉ mới lạnh ngày một ngày hai, nếu mấy năm nay anh có thể luôn làm bạn bên cạnh cô và Bảo Nhi thì có lẽ điều này mới thật sự là niềm vui...
Có lẽ khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Trương Hùng cũng tuyên bố kết thúc bài trình bày của mình, ngay lúc anh ta chuẩn bị tuyên bố khâu tiếp theo bắt đầu thì bất chợt, điện thoại trong túi của Lâm Thanh Di rung lên. “Thanh Di, con đi đâu vậy? Nhanh chóng đến bệnh viện của chủ hai con đi, bà con bị bệnh rồi!” Điện thoại vừa kết nối, bên trong lập tức truyền tới tiếng nói lo lắng của Lâm Minh Quang. Trong lòng Lâm Thanh Di chợt trầm xuống, không kịp suy nghĩ nhiều đã lập tức đứng lên đi ra phía bên ngoài hội trường, Sở Quốc Thiên thấy vậy cũng vội vàng đi theo cô.
Bệnh viện số một Lâm Thị, đây là một trong những bệnh viên được nhà họ Lâm đầu tư nhiều nhất, cũng là bệnh viện tư nhân quy mô lớn nhất, chủ yếu là do Lâm Văn Sang và Lâm Minh Hải - bố của Lâm Văn Sang phụ trách.
Bà cụ Trịnh vốn đang uống trà bên trong phòng, chờ sau khi ba người nhà Hình Hải Trung tham gia xong lễ nhậm chức về để nói cho bà ta biết một chút tình hình trong lễ nhận chức này, nào biết được bà cụ còn uống chưa được mấy ngụm trà thì đã thấy ba người Hình Hải Trung bị cảnh vệ quân khu đuối về, nên tức giận tới mới lên cơn sốc tại chỗ.
Ngay lúc Sở Quốc Thiên đi theo Lâm Thanh Di đi vào bên trong bệnh viện, thì phát hiện bên ngoài đã tụ tập không ít người từ sớm rồi.
Lúc này bà cụ đã té xỉu nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh. "Bố mẹ, bà nội sao rồi a?" Trong lòng Lâm Thanh Di vô cùng lo lắng, mới vừa vào cửa đã lên tiếng hỏi thăm. “Kêu la ầm ĩ cái gì hả? Không biết trong bệnh viện không được lớn tiếng hay sao?" Lâm Minh Quang còn chưa lên tiếng thì Lâm Minh Hải đã dẫn đầu trách móc một tiếng.
Lâm Thanh Di nghe vậy thì cứng đờ cả người, ngay lúc cô chuẩn bị nổi cái gì đó thì Lâm Minh Quang đã đưa tay kéo có sang một bên, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tình huống còn chưa nói rõ, chỉ là tay nghề của chủ hai nhà chúng ta vẫn luôn tốt nhất, chủ hai con đang chuẩn bị châm cứu thử cho bà nội của con đấy. Trong vô thức, Lâm Thanh Di nhìn thoáng qua bà cụ đang năm trên giường bệnh, kết quả lúc này, lại nghe Lâm Minh Hải mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại chút đi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu châm cứu cho bà cụ.
Rơi vào đường cùng, Lâm Thanh Di đành phải làm theo mọi người là đứng yên một chỗ, yên lặng đứng sang một bên nhìn. Sở Quốc Thiên thấy vậy thì cũng đi qua theo, chỉ là đôi mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào bà cụ...
Nhà họ Lâm vốn đĩ là gia đình chuyên về nghề y, cho nên tay nghề Lâm Minh Hải cũng là tốt nhất trong ngành y gia truyền của nhà họ Lâm. Chỉ là châm trên người của bà cụ càng lúc càng nhiều và trên trán của Lâm Minh Hải cũng đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều. "Haiz, xem ra phải đi mời ông Hoàng mới được. Không biết qua bao lâu, bất chợt Lâm Minh Hải dừng lại động tác trên tay, nhìn bà cụ vẫn rơi vào trạng thái hôn mê, rồi thở dài một hơi nói. “Bố, trước đó con đã liên hệ ông Hoàng, nhưng mà bây giờ ông ấy vẫn đang khám bệnh tại nhà, nên có lẽ tối nay mới đến được" Lâm Văn Sang nghe vậy thì vội vàng trả lời lại một câu Cảm nhận thấy bầu không khí trong phòng bệnh quá ngột ngạt, Lâm Thanh Di hơi do dự một chút rồi nói, “Chủ hai, đến cùng là bà nội bị sao vậy?" “Thế nào à?”
Lâm Thanh Di còn chưa dứt câu, lời mới ra khỏi miệng chỉ một nửa đã ngay lập tức đưa tới cái nhìn hãm hãm của tất cả mọi người, Lâm Quang Hải càng âm trầm hơn, giận dữ nói: “Còn không phải là do và tên phế vật này chọc tức hay sao?" “Cháu... và Sở Quốc Thiên sao?" Lâm Thanh Di cau mày. "Nói nhảm, nếu không phải cô và tên phế vật kia đi tới buổi hội nghị nhậm chức thì bà nội có thể bị té xỉu sao?" Lâm Văn Sang đầy vẻ tức giận trên mặt rồi nói.
Lâm Thanh Di nhìn sang Lâm Minh Hải một chút, lại nhìn Lâm Văn Sang một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện này chắc chắn không khỏi liên quan tới Lâm Văn Sang, rất có thể là do Lâm Văn Sang đã thêm măm dặm muối vào câu chuyện cho nên mới dẫn tới bà nội bị ngã bệnh.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, Lâm Thanh Di nhịn không được nói ra: "Lâm Văn Sang, cậu nói chuyện phải nghĩ tới lương tâm nha, các người vào lễ nhậm chức không được thì đó chính là do các người, vậy thì có quan hệ gì với chúng tôi chứ?" “Ai nói không có quan hệ với các người hả?” Lâm Văn Sang lại kích động nói: “Ngay cả chị và tên phế vật này cũng có thể đi vào, vây dựa vào cái gì mà ba người chúng tôi lại không vào được hả?"
Đây là cái kết luận gì vậy?
Thiếu chút nữa Lâm Tâm Dị bị chọc cho tức chết mà, ngay lúc cô chuẩn bị giải thích, lại nghe thấy tiếng Lâm Minh Hải quát: "Tất cả im lặng hết đi cho tôi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà vẫn còn nháo nhào ở đây hả?”
Lâm Minh Hải nói xong câu này thì nhìn qua Lâm Văn Sang rồi nói “Văn Sang, con gọi điện thoại lại cho ông Hoàng đi, mời ông ấy đến đây gấp. “Dạ được, bố!”
Lâm Văn Sang lấy điện thoại ra, chỉ là lúc này Sở Quốc
Thiên văn luôn im lặng lại bất ngờ lên tiếng: "Nếu không để cho tôi thử một chút đi?"