Những lời nói của Sở Quốc Thiên hoàn toàn làm cho Đặng Đình Long bùng nổ, anh ta tức giận nói: “Thần y Sở, chuyện còn chưa xảy ra anh dựa vào đâu mà phỏng đoán chứ, anh thực sự tưởng rằng Đặng Đình Long tôi dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Mặc dù bề ngoài Đặng Đình Long rất cứng cỏi nhưng đáy lòng lại không ngừng thấp thỏm.
Dù sao những lời mà thần y Sở vừa mới nói xác thực đã chạm vào trong lòng, nếu như Sở Quốc Thiên thua thì anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để chèn ép sỉ nhục Sở Quốc Thiên.
Anh ta không biết Thần y Sở vậy mà lại đoán được suy nghĩ ở trong lòng của anh ta, vừa nghĩ tới thân phận của thần y Sở nếu như thực sự cứng rắn với Sở Quốc Thiên thì anh ta sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nồng nặc Lâm Thanh Di sốt ruột muốn chết, ngay khi cô chuẩn bị nói gì đó bỗng nhiên có người bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó cô nghe thấy từng nhân viên y tế vội vàng la lên.
“Tránh ra tránh ra, tất cả nhanh tránh ra!”
Lâm Thanh Di theo tiếng la quay lại nhìn lập tức thấy một đám nhân viên y tế đang đẩy một giường bệnh di động nhanh chóng đi về phía phòng ICU Ở sau lưng cô.
Nhưng mà cô không nhìn thấy khi Đặng Đình Long thấy rõ người đàn ông nằm ở trên giường bệnh di động kia lại không nhịn được khẽ động ở trong lòng. Bởi vì người đàn ông kia không phải ai khác chính là anh Hổ bị Sở Quốc Thiên đánh trở nên tàn phế.
Đặng Đình Long vô thức muốn che giấu bản thân thế nhưng anh ta vừa mới có động tác đã phát hiện vạt áo mình bị nắm chặt: “Cậu chủ, sao cậu chủ lại ở đây? Thật xin lỗi, nhiệm vụ của tôi thất bại đã không ngăn được thần y Sở.
Những lời nói của anh Hổ làm cho Đặng Đình Long giật nảy mình, anh ta nhanh chóng đẩy tay của đối phương ra, tràn đầy vẻ ủ rũ nói: “Anh bị bệnh tâm thần sao, nói bậy bạ gì đó, tôi có quen anh sao?”
“Cậu chủ. Anh Hổ sững sờ, không đợi anh ta nói hết câu một đám nhân viên y tế đã đẩy anh ta vào ICU.
Mà lúc này thần y Sở ở một bên cười giễu nói: “Cậu chủ Đặng anh phải người đi ám sát tôi nếu không phải tổng giám đốc Quách cung cấp vệ sĩ cho tôi thì anh đã thực sự thành công, nếu như tôi xảy ra chuyện đoán chừng mẹ của tổng giám đốc Lâm sẽ không cứu được?”
“Anh nói láo! Tôi hoàn toàn không biết người này, thần y Sở rốt cuộc tôi có thù oán gì với anh tại sao anh lại muốn nhằm vào tôi?” Lúc này Đặng Đình Long tức giận mắng.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai ngươi rốt cuộc Lâm Thanh Di cũng phản ứng lại, cô nhìn Đặng Đình Long lạnh giọng hỏi: “Cậu chủ Đặng có phải anh có chuyện gì giấu diếm tôi không?”
“Không có, Thanh Di em đừng nghe họ nói lung tung, anh không làm gì cả!” Đặng Đình Long vội vàng ngụy biện, anh ta cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm.
Sở Quốc Thiên khịt mũi nói: “Rốt cuộc sự thật như thế nào tôi tin tưởng đợi sau khi người vừa mới được đưa vào ICU kia ra ngoài thì có thể đối chất với nhau.”
Đặng Đình Long thở gấp nhưng không đợi anh ta lên tiếng giọng nói của Sở Quốc Thiên lại lần nữa vang lên: “Còn nữa, anh nói đã yêu cầu cấp dưới trả tiền thuốc men cho mẹ của tổng giám đốc Lâm, thực sự có chuyện này sao? Tôi cảm thấy phải có hình ảnh giám sát và điều khiển để làm chứng cứ."
Những lời nói sắc bén của Sở Quốc Thiên rốt cuộc cũng làm cho Đặng Đình Long giật mình, anh ta tức muốn nổ phổi nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết sự thật mà thôi.” Sở Quốc Thiên híp mắt, nhẹ nhàng trả lời.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thanh Di vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Đặng Đình Long nhắm mắt nói: “Tóm lại là tôi đã dặn dò cấp dưới, tôi làm sao có thể xác định được anh ta có đi hay không?”
“Vậy anh nói ở trước mặt hay là nói qua điện thoại, làm sao chứng minh được anh có dặn dò?” Sở Quốc Thiên truy hỏi.
“Anh..”
Đặng Đình Long chán nản, anh ta run run ngón tay muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Lâm Thanh Di thấy thế lập tức hiểu rõ có thể những lời mà thân y Sở vừa mới nói có thể là sự thật, mà Đặng Đình Long hoàn toàn là một người bụng dạ khó lường!
“Cậu chủ Đặng, anh làm cho tôi quá thất vọng! Không ngờ anh lại là loại người này!” Thật lâu sau Lâm Thanh Di mới khàn giọng nói ra một câu.
"Không... Thanh Di em đừng nghe anh ta nói bậy, anh... Anh không có!” Tâm lý phòng vệ của Đặng Đình Long đã sụp đổ từ lâu rồi, đối mặt với sự chất vấn của Lâm Thanh Di rốt cuộc anh ta không thể nào duy trì bình tĩnh được nữa.
Lâm Thanh Di không tiếp tục nói nữa, lúc này trong lòng của cô tràn đầy vẻ tự trách và hối hận, cô hận mình tại sao lại tin tưởng Đặng Đình Long và phủ định mọi chất vấn của Sở Quốc Thiên.
Cho dù là tiền thuốc men của mẹ hay là mời thần y Sở đến đây, Sở Quốc Thiên đều âm thầm làm dưới sự khinh bỉ của họ, nhưng tất cả những thứ này