Chương 774: Gia Cố
Không bao lâu sau đó, bên ngoài nhà trẻ vang lên tiếng động cơ xe, tiếng xe nhanh chóng đi từ phía xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại ở trước cửa nhà trẻ.
Ngay sau đó, một vài người đàn ông mặc âu phục từ bên ngoài bước vào.
Đi ở phía trước là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt ông ta không chút tức giận, khuôn mặt uy nghiêm.
“Ông Phạm, sao ông lại tới đây?" Phó hiệu trưởng nhìn thấy người bên kia đang đi đến, ngay lập tức nở nụ cười chạy ra đón.
Ông Phạm kia cũng không thèm nhìn ông ta một cái, ông ta đi thẳng tới chỗ gã đàn ông béo kia, cau mày hỏi: "Là ai đánh anh?" “Là thằng ngốc không sợ chết kia, còn có cái loại con hoang kia nữa." Gã đàn ông béo ục ịch kia thấy có người chống đỡ nên mạnh miệng trông thấy, ngay lập tức duỗi ngón tay ú nần của mình chỉ vào Sở Quốc Thiên và Bảo Nhi tự đắc.Trong Bào bám chặt tao không ngại ra tay mày thêm một "
Gã đàn ông béo kinh hãi rụt lại, vội vàng núp sau lưng ông Phạm: “Anh à, anh nhìn thấy chưa, ranh này quá kiêu ngạo anh ở đây nó còn muốn đánh em, anh đó giúp em.
Nghe vậy, ông Phạm liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên một mình không để lộ dấu vết, mấy người đó liền tới.
Một trong số mấy gã đó, nhìn Sở Quốc Thiên nghiêm có quan đến một vụ án, cho nên mời anh đi cùng chúng tôi." có tiếng nhiên khi trận đánh nahu bỗng chốc lại trở thành vấn đề một vụ án.
Nếu có đó suy nghĩ kỹ về việc này, ngay lập tức sẽ nhận thấy có điều gìQuốc Thiên là biến anh thành tù nhân rồi trừng phạt anh cho đến chết.
Trò này thực sự là vô đạo đức vì thực hiện lợi ích của mình.
Nhìn thấy người nhân viên kia sắp còng tay Sở Quốc Thiên mang đi, miệng gã đàn ông béo ục ịch cong lên với một nụ cười đắc thắng
Thằng khốn hôi hám, đợi lát nữa khi mày bị đưa đến đồn cảnh sát, bố mày nhất định sẽ cho mày nằm mùi sống không bằng chết.
"Hu huhuhu, các chú không được phép bắt bố con, hu hu hu hu hu bố di."
Bảo Nhi thấy vậy nhất thời sợ khóc thét lên, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô bé dang rộng hai tay mình dừng lại trước mặt Sở Quốc Thiên che chắn cho anh, hai mắt cô bé đò bừng nhìn mấy vị quan viên chính thức kia mà khóc.
“Con xin các chủ đừng bắt bố con mà, đừng bắt bố của con được không, bố con thực sự không có làm việc gì xấu mà." “Bố con là người bố tốt trên trên thế giới này, huhuhu các chủ đừng bắt bố con được không!" Bảo Nhi khóc nghe đến não lòng.
Cô bé không thể hiểu được tại sao lại xảy rachuyện như thế này, bố chỉ đang bảo vệ mình thôi mà, tại sao những người này lại chạy ra bắt bố.
Những người nhân viên đó nhìn Bảo Nhi như thế này, bọn họ cũng không thể chịu đựng được, lại qua sang nhìn ông Phạm đứng bên cạnh gã đàn ông béo ục ịch kia với vẻ mặt đầy tội lỗi.
Tuy nhiên, ông Phạm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, coi như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, cao giọng hét lên: “Các người còn làm gì mà ngơ ngác hết lên vậy, đừng có quên mất trách nhiệm của chúng ta, đừng đứng cho ra đấy nữa, nhanh lên đưa anh ta về để chuẩn bị xem xét tội danh kỹ lưỡng." “Con gái nhỏ, nhanh tránh ra.
Đừng cản trở bác xử lý vụ án.
Bác chỉ là mời bố con về đồn điều tra một chút thôi.
Đợi sau khi chứng minh được anh ấy vô tội, chúng ta tự nhiên sẽ để anh ấy trở về.
Con đừng lo lắng"
Người đàn ông thở dài, ông ấy sắp nghỉ hưu nên thực sự không muốn dính vào những rắc rối như vậy.
“Đồ xấu xa các người đừng qua đây, nếu không nếu không tôi sẽ đánh các người."
Bảo Nhi vẫn mở rộng hai tay ra đứng trước mặt Sở Quốc Thiên không muốn rời đi..