Xin cảm ơn
**********
Mới sở hữu có một đội siêu xe mà đã được coi là người có tiền rồi sao?
Tất cả mọi người đều sững người ra nhìn Sở Quốc Thiên, ai nấy đều trở nên bất ngờ trước câu nói của anh mà ngây người ra.
Cười khúc khích!
Cũng không biết là ai không nhịn được mà cười lên, những ngay sau đó tất cả mọi người trong căn phòng đều cười phá lên.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
"Ha ha, e rằng người này chỉ đang chém gió khoe khoang vậy thôi."
"Tôi cũng đoán là như vậy, giả bộ chẳng hợp lí chút nào cả, một người có cả một đội siêu xe mà còn không phải là người có tiền, vậy thị người như nào mới được coi là người có tiền đây?"
"Còn ở đấy mà xem thường đội siêu xe, thế chàng trai kia, anh có được nổi một chiếc siêu xe nào không?"
"Đừng nói nữa làm gì, tôi thật sự cảm thấy sợ trước sự ngếc nghếch của anh ta rồi, anh ta muốn làm tôi chết cười hay sao, ha ha ha..."
Khi nghe thấy Sở Quốc Thiên nói như vậy, hai vợ chồng Triệu Miai Hương mặt đỏ bừng bừng, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức.
Nhưng đột nhiên Sở Quốc Thiên lại nói: "Cho tôi năm phút đồng hồ." Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người."
"Năm phút đồng hồ sao? Chỉ trong năm phút mà anh có thể chứng minh mình là người có tiền sao?" Một người nói với vẻ đầy khinh thường.
"Ha ha, nói không chừng thì anh Sở cũng có thể đó, vậy thì chúng ta cứ cho anh ta năm phút đồng hồ đi, xem xem rốt cuộc anh ta có thể làm được chuyện gì đáng bất ngờ không?" Lí Tôn Minh nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt tràn đầy vẻ cười cợt.
App
"Được rồi, được rồi."
"Ha ha..."
Trong tiếng châm chọc khiêu khích của tất cả mọi người, Sở Quốc Thiên ung dung thản nhiên nhắn tin cho Trương Hùng.
Bởi vì anh không hề muốn giấu diểm nên tất cả mọi người đều nhìn thấy hành động của anh.
"Thật ngu ngốc, mọi công sức giả bộ của anh đều không có sơ xuất gì!"
"Xem anh kìa, giả bộ thật giống quá đi, vậy thì chúng tôi sẽ phối hợp với anh, đợi anh năm phút nữa xem sao."
Chẳng biết là năm phút nữa anh còn có thể tiếp tục giả bộ được nữa không?"
"Ha ha, thật sự rất đáng để chờ đợi đây..."
Đứng trước những lời cà khịa, châm chọc liên tiếp của tất cả mọi người, cuối cùng thì Triệu Mai Hương cũng khôn nhịn được nữa, bà kéo tay áo của Sở Quốc Thiên, khẽ quát: "Đủ rồi đó Sở Quốc Thiên! Nhà chúng ta còn chưa đủ xấu hổ hay sao? Mau đi đi..."
Triệu Mai Hương nói muốn rời đi, nhưng bà lại bị Sở Quốc Thiên giữ lại: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, năm phút nữa bọn họ sẽ biết bản thân mình đáng khinh như thế nào."
"Đáng khinh? Mẹ thấy những người đáng khinh chính là mình đây này!" Triệu Mai Hương tức giận thở gấp.
Nhưng không quan mẹ nói cái gì, Sở Quốc Thiên chỉ mỉm cười.
Trong đám người, Lâm Đạt vẫn lẳng lặng đứng ngoài nhìn, thấy lúc này Sở Quốc Thiên có vẻ bình tĩnh, cô không khỏi cười khẩy: "Cô Nghê, những người ở nước Viễn của cô đều có khả nang giả bộ giỏi như vậy sao?"
"Thực sự xin lỗi cô Lâm Đạt, thực ra tôi cũng không nghĩ rằng lại có thể gặp phải loại người như vậy, đã để cô chế cười rồi!" Nghê Đại Hồng vừa nói xong liên quát lớn lên: "Bảo vệ, các anh làm ăn kiểu gì vậy, bảo các anh đuổi bọn họ ra ngoài tại sao các anh vẫn chưa đuổi, năng lực làm việc của các anh chỉ đến thế thôi sao?"
"Xin lỗi bà Nghê, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đuổi bọn họ đi, xin bà chờ một chút ạ!" Người đội trưởng đội bảo vệ run rẩy sợ hãi, nói xin lỗi rồi lại quay sang ức hiếp ba người nhà Triệu Mai Hương.
"Hỗn láo, các anh dám!"
"Đừng qua đây, nếu các anh đến đây tôi sẽ báo cảnh sát đó!"
Hai vợ chồng Triệu Mai Hương tức giận, lùi về phía sau vài bước theo bản năng.
Những người khác tỏ vẻ như đang suy ngẫm, dường như họ rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai vợ chồng Triệu Mai Hương.
Đương nhiên là Sở Quốc Thiên sẽ không ở đó mà chờ chết, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng ròi bất ngờ ra tay, đá bay người đội trưởng đội bảo vệ.
"Bụp!"
Một tiếng động lùm xùm vang lên, người đội trưởng đội cầm đầu bị đạp bay về phía sau, xô vào mấy tên bảo vệ khác.
Khó khă lắm mới có thể đứng vững, anh ta đang định nói gì đó thì đó thì cổ họng nghẹn lại rồi phun ra máu.
"Xông lên cho tôi, đánh chết bọn họ đi!"
Người đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy đống máu mình nhổ ra, bừng bừng nổi giận.
Tuy rằng đảm bảo vệ cũng kiêng dè e sợ Sở Quốc Thiên nhưng đã đến nước này rồi thì bọn họ chỉ có thể tiếp tục đối đầu với Sở Quốc Thiên.
"Sình sich!"
Nào đâu ngờ, bọn họ chưa kịp làm gì Sở Quốc Thiên thì bỗng nhiên cửa bị mở tung ra.
Ngay sau đó, có một chàng trai khí thế đầy mình khiến ai nấy đều kinh ngạc sải bước đi vào.
"Anh Thiên, chuyện anh giao tôi đã làm xong rồi!"
"Được lắm." Sở Quốc Thiên gật đầu với vẻ rất ung dung.
Mọi người nghe thấy vậy đều rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng đội trưởng đội bảo vệ, người vừa bị Sở Quốc Thiên đá cho hộc máu lại nói với vẻ tràn đầy hung dữ: "Chàng trai, anh đúng là một người tài, còn có thể mời cả diễn viên đến nữa à!" App
"Ha ha, các người khỏi cần nói thêm làm gì, người diễn viên này cũng khá đấy, hành động cũng rất hợp lí, ai không biết còn tưởng thật ấy chứ."
"Đến lúc này rồi vẫn còn giả bộ, thực sự muốn làm chúng tôi mất thời gian sao?"
"Anh Sở, anh cũng đừng có thừa nước đục mà thả câu, rốt cuộc thì anh muốn gì, anh nói thẳng ra đi."
"Cho anh ba giây, nếu như anh không nói ra thì tôi đảm bảo các người sẽ không thể ra khỏi căn phòng này!" Người đội trưởng đội bảo vệ gào lên.
"Láo xược!" Chàng trai trẻ vừa bước vào căn phòng thấy những người này nói năng hàm hồ với Sở Quốc Thiên, anh quát lên rồi ngay lập tức hành động, chỏ trong chốc lát đã đá bay bọn họ.
"Nếu còn dám hỗn hào với anh Sở thì sẽ phải chết!" Chàng trai trẻ nói với vẻ đầy lạnh lùng, vô tình.
"Được rồi Lão Tam, anh hãy lui xuống đi." Lúc này, Sở Quốc Thiên nói với vẻ rất thản nhiên.
"Vâng, thưa anh Thiên." Chàng trai trẻ nói xong liền khom người lùi sang một bên.
Tên cầm đầu phía đối thủ mà nhìn thấy chàng trai trẻ này thì nhất định sẽ sợ hãi đến mức đánh mất hết cam đảm.
Bởi lẽ anh không phải là một người bình thường, anh chính là Tây Canh Bát Bộ, Lão Tam, người mà chỉ cần nghe tên thôi đã phải khiếp sợ.
Lão Tam ngang nhiên ra tay khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng, sợ hãi.
Nhưng Nghê Đại Hồng cũng không phải người bình thường, bà đang định phản ứng lại, định mở miệng ra trách cứ thì ai ngờ rằng đúng lúc đó, tiếng động vang dội từ đầu cứ từng đợt từng đợt vọng lại.
Lúc này, bọn họ nhìn qua cửa sổ, trông thấy cảnh tượng bên ngoài, tất cả đều bỗng nhiên thất thần ngỡ ngàng.
"Đây là...chuyện này làm sao có thể chứ?".