Sau khi được Sở Quốc Thiên trị liệu, vết thương của Uông Giai Kỳ nhanh chóng được kiểm soát hiệu quả.
Mặc dù trên người cô ấy vẫn còn dính đầy vết máu, đầu tóc bù xù nhìn rất chật vật, nhưng sắc mặt của cô ấy cuối cùng cũng khôi phục được một chút hồng hào, hô hấp cũng trở nên đều đặn và có quy luật.
Uông Giai Kỳ không bao lâu liền tỉnh lại, nhìn Sở Quốc Thiên đang lặng lẽ chăm sóc mình, mũi không khỏi đau nhức, đôi mắt đẹp lập tức đỏ bừng.
Cô ấy nghĩ rằng lần này mình thực sự sẽ bị Thanh Phong môn bắt và đưa đến cho Long Thiên Dưỡng, không ngờ rằng trong lúc cô ấy tuyệt vọng, Sở Quốc Thiên sẽ từ trên trời rơi xuống và giải cứu cô ấy.
"Tôi...!tôi không phải đang mơ đúng không?" Uông Giai Kỳ khẽ mở đôi môi đỏ mọng nhẹ nói, huýt sáo.
Sở Quốc Thiên vỗ vỗ tay cô ấy, ra hiệu cô ấy đừng sợ, sau đó lớn tiếng hỏi: "Giai Kỳ, ai làm cô bị thương?"
Nghe vậy, sắc mặt Uông Giai Kỳ thay đổi kinh khủng, cô ấy liều mạng lắc đầu nói: "Không! Sở Quốc Thiên, người đó rất mạnh, đừng báo thù cho tôi..."
"Là ai vậy?" Sở Quốc Thiên nói.
Thấy không thể thuyết phục được Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ chỉ im lặng, cô ấy biết nếu thật sự nói cho Sở Quốc Thiên biết, với tính tình của Sở Quốc Thiên, anh ấy nhất định sẽ tìm Mã Nguyên Đào và Long Thiên Dưỡng báo thù cho cô ấy.
Nhưng bất kể là Mã Nguyên Đào hay Long Thiên Dưỡng, đều là người có lai lịch rất khủng, không phải là người mà Sở Quốc Thiên có thể động tới.
Thậm chí không cẩn thận thì người chịu thiệt thòi sẽ là bọn họ.
Sở Quốc Thiên liếc nhìn Uông Giai Kỳ, dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy, suy tư hai giây rồi cười khẽ: "Được rồi, tôi chỉ đang trêu chọc cô thôi.
Vì cô không nói gì nên chúng ta cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
"Thật sao?" Uông Giai Kỳ nghi ngờ nói.
"Đương nhiên, cô có thể yên tâm chăm sóc vết thương, khi nào khỏe hơn tôi sẽ đưa cô trở về Hoan Châu." Sở Quốc Thiên cười nhét chăn bông cho cô, sau đó đi ra ngoài mua hai bộ quần áo để Uông Giai Kỳ thay.
Sau khi làm xong mọi chuyện, anh nói với Trương Phán ở ngoài phòng: "Giai Kỳ giao cho anh chăm sóc, nhất định không để anh chịu thiệt thòi về sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
"Bác sĩ Sở, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!" Trương Phản hứa, vỗ ngực của mình cam đoan.
Sở Quốc Thiên gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ rằng mình sẽ bị một đám đông bác sĩ và bệnh nhân chặn lại trước cửa bệnh viện.
Nhìn thấy một đám người, trán Sở Quốc Thiên tối sầm lại, nhìn về phía viện trưởng Kiều hỏi: "Viện trưởng Kiều, đây là có chuyện gì xảy ra?"
"Thần y Sở, những bệnh nhân này đều vì ngưỡng mộ danh tiếng của anh mà đến!" Kiều Hỷ Quý cười đáp.
"Ý ông là gì?"
"Anh Sở, nói thật với anh, điều kiện y tế ở bệnh viện chúng tôi còn quá thô sơ, nhiều bệnh nhân đến khám nhưng chúng tôi không thể chữa, nhưng hầu hết những người này đều là người có điều kiện gia đình không tốt lắm nên cũng không thể đi đến bệnh viện tốt hơn chữa trị.
Theo thời gian, một số bệnh nhân không thể chịu đựng nổi cơn đau, đã lựa chọn một phương pháp cực đoạn đó chính là tự tử để giải thoát cho bản thân và bớt gánh nặng cho người nhà."
"Cho nên khi nghe tin anh ở đây bọn họ liền chạy tới.
Tôi muốn nhờ anh chữa trị cho họ, Thần y Sở, y thuật của anh đích thật phi thường, anh nhất định phải cứu những người đáng thương này!"
Sở Quốc Thiên nhíu mày, thì thào nói: "Thanh Phong môn không phải có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng sao? Sao không đến tìm họ chữa bệnh?"
"Tôi đã đến nhờ họ rồi nhưng không được.
Những người ở đó không quan tâm đến chúng tôi."
"Đúng vậy, bác sĩ Sở, anh không biết đấy thôi những người ở Thanh Phong môn sẽ không bao giờ quan tâm đến những người bình thường như chúng tôi.
Họ chỉ nhận chữa bệnh cho người giàu và người có thân phận cao quý."
"Chúng tôi đã từng nhiều lần đến tìm họ nhưng chào đón chúng tôi chỉ có gậy gộc thôi."
"Dù sao, dù có chết tôi cũng sẽ không đến Thanh Phong môn.
Vốn dĩ, bệnh tình của tôi không nghiêm trọng như vậy.
Bây giờ bị nặng như vậy không phải là do bọn họ sao."
"Có phải chuyện anh nói đến chính là Thanh Phong môn có phòng điều chế dược, số thuốc thí nghiệm đó bọn họ mang đổ xuống sông, sau đó để người khác uống phải đúng không?"
"Đúng vậy, nếu không phải bọn họ mang thuốc ném xuống sông khiến nước sông bị nhiễm độc, thì hiện giờ sẽ có nhiều người bị bệnh như thế sao?"
Nghe sự đau khổ của một nhóm bệnh nhân, lông mày của Sở Quốc Thiên càng ngày càng nhíu chặt hơn.
Anh hỏi Kiều Hỷ Quý: "Sao ông không báo cáo chuyện này với cấp trên?"
Mặt Kiểu Hỷ Quý tối sầm lại, nhưng anh ta không đợi ông ta trả lời, một người trong số bệnh nhân lên tiếng.
"Báo cáo cũng vô dụng thôi!"
"Kiều viện trưởng mỗi tháng đều đi tìm gặp lãnh đạo vài lần, nhưng không có ai quan tâm.
Tôi nghi ngờ rằng phía sau chính là do người của Thanh Phong môn lén làm chuyện xấu...!
"Đúng vậy, Kiều viện trưởng đã từng đến gặp lãnh đạo nhưng bọn họ không xử lý, ông ấy còn đến tìm người của Thanh Phong môn nhưng thái độ của Thanh Phong môn còn tệ hơn.
Có lần bọn họ còn đánh viện trưởng khiến ông ấy họ ra máu..."
"Thần y Sở, anh phải cứu chúng tôi!" "Thần y Sở nếu anh không giúp thì chúng tôi chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi..."
Một đám bác sĩ và bệnh nhân càng ngày càng trở nên kịch liệt, nhưng không có ngoại lệ, ánh mắt đều là tuyệt vọng.
Sở Quốc Thiên không khỏi lạnh gáy khi nhìn thấy, khó trách sao một bệnh viện nhỏ như thế này tại sao lại có nhiều bệnh nhân hơn cả một bệnh viện lớn, hóa ra mọi chuyện đều tại Thanh Phong môn!
Anh đã quan sát địa hình xung quanh từ lâu và biết vị trí địa lý ở đây không tốt, hầu hết bệnh nhân đều là dân làng xung quanh, thu nhập không nhiều, có ốm đau cũng không dám đi bệnh viện lớn khám.
Ngay cả tiền trợ