“Đừng đừng đừng, anh Thiên em sẽ mau chóng nói!” Quách Tiên Nhan không khỏi rùng mình một cái, nói: “Cái tên Đặng Đình Long này đến từ nhà họ Đặng ở Hoa Châu, nhà họ Đặng là một gia tộc lớn hạng nhất nhì ở Hoa Châu, thực lực rất hùng mạnh, nhưng đó chỉ là khi so sánh với người bình thường, còn đối với anh Thiên anh mà nói thì rõ ràng là có hơi nhỏ bé rồi, hi hi. “Được rồi, anh biết rồi. Sở Quốc Thiên nói xong liền cất điện thoại.
Nếu như thân phận của Đặng Đình Long không tầm thường, bên cạnh còn có vệ sĩ đến từ chiến vực, vậy thì rõ ràng là không có khả năng nào mà lại đi trông cậy vào người có thể lực đen tối được.
Sở Quốc Thiên cân nhắc một hồi, định tự mình đi tới tìm Đặng Đình Long, nhưng kết quả là xe của anh vừa lăn bánh chưa được bao lâu, đến một con đường hẻo lánh thì đã bị người ta chặn lại. “Ông là ai?” Sở Quốc Thiên xuống xe, bình tĩnh hỏi. “Hướng Vĩnh Bá!” Hướng Vĩnh Bá là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, dưới chân đi một đôi giày thể thao, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ chói tai. "Là Đặng Đình Long phải ông đến?” Sở Quốc Thiên nhưởng mày. “Đúng vậy, anh đã dám sai người đến tấn công cậu chủ nhà chúng tôi, thì nên có ý thức sẽ bị tôi trả thù!” Hướng Vĩnh Bá nói. “Vậy ông còn đang chờ đợi cái gì thế?”
Hướng Vĩnh Bá không ngờ Sở Quốc Thiên lại bình tĩnh đến như vậy, hơi sững sờ, một lúc sau mới chế nhạo: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu nên tự đánh gãy chân của mình đi, nếu như chờ tôi ra tay, thì vấn đề đã không còn là việc làm gãy hai chân của cậu nữa đâu!” “Thật không?” Sở Quốc Thiên cười ha ha.
Giọng điệu lãnh đạm và bình tĩnh của Sở Quốc Thiên khiến Hướng Vĩnh Bá không khỏi tức giận: “Cậu nhóc, cậu đây chính là không thấy quan tài không đổ lệ mà đúng không?”
Thành thật mà nói, Hướng Vĩnh Bá là một kẻ kiêu ngạo, ông ta căn bản là không thèm ra tay với một kẻ có dáng vẻ yếu đuối gió thổi là muốn bay như Sở Quốc Thiên, nếu không thì ông ta đã không nói nhiều lời vô nghĩa như vậy rồi.
Chỉ là dù sao thì ông ta cũng là vệ sĩ của Đặng Đình Long, chủ nhân của mình mà bị bắt nạt ông ta không thể thờ ơ làm ngơ được. “Ông nói nhảm nhiều quá rồi đấy. Ai mà biết, Sở Quốc Thiên lại nói thêm một câu khiến người ta phải tức chết.
Nghe vậy, Hướng Vĩnh Bá cũng không trì trệ nữa, chỉ nhìn thấy ông ta gầm lên một tiếng rồi mạnh mẽ lao về phía Sở Quốc Thiên.
Tiếp đó, Sở Quốc Thiên còn không hề động đậy, để mặc cho Hướng Vĩnh Bá tấn công mình.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lúc này vẫn còn đang không sợ chết, khóe miệng Hướng Vĩnh Bá nổi lên sự tàn nhẫn, ông ta chẳng những không nương tay mà còn tăng thêm vài phần sức lực nữa. “Hừ, cậu nhóc, cậu có thể chết dưới tay tôi xem như là... cái gì, việc này... việc này làm sao mà có thể?”
Nghe thấy âm thanh nặng nề khi Sở Quốc
Thiên bị bàn tay của mình đánh trúng, Hướng Vĩnh Bá đang định lên tiếng chế nhạo, nhưng lại không ngờ rằng khi ông ta nhìn kỹ lại lần nữa, liền ngẩn người ra ngay tại chỗ.
Bởi vì Sở Quốc Thiên không có bị ông ta đánh văng ra như trong tưởng tượng của mình, mà là vẫn... đứng tại chỗ cũ. “Ông chỉ có chút năng lực này thôi à? Còn tưởng rằng ông lợi hại đến cỡ nào nữa chứ... Vào lúc này, Sở Quốc Thiên lắc đầu thở dài một hơi, nói xong thân hình liền vụt đến.
Hướng Vĩnh Bá chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên cả, còn chưa kịp để ông ta phản ứng lại thì lồng ngực dường như bị va đập rất mạnh, thân thể không tự chủ được nhanh chóng văng ra phía sau.
Khi Hướng Vĩnh Bá ngã xuống đất ngay lập tức, cổ họng không khỏi cảm thấy ngọt, nôn ra một ngụm máu lớn. “Thật sự là không có tâm trạng để chơi với ông đâu” Sở Quốc Thiên vừa chậm rãi nói vừa đi về phía Hướng Vĩnh Bả: “kỹ năng giết người của chiến vực lại bị ông luyện thành ra bộ dạng này, thật sự là mất mặt mà!”
Hướng Vĩnh Bá chật vật đứng lên khỏi mặt đất, nghe được những lời này, trong lòng không khỏi giật mình, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?" “Ông không xứng đáng được biết.
Hướng Vĩnh Bá chưa bao giờ bị ăn hành như thế này, ông ta hít sâu một hơi, cảm thấy khí huyết trong người đã hồi phục được một ít xong, liền cười độc ác nói: “Xem ra là tôi đã coi thường cậu, tôi vốn dĩ tưởng cậu chỉ là một con kiến tỏ vẻ mạnh mẽ mà thôi, thật không ngờ rằng lại là một con hổ dữ, nhưng mà... cậu cũng thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi rồi đấy!”
Nói xong, hai tay Hướng Vĩnh Bá liền làm một