Mục lục
Có chồng là Thần y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 967: Phòng khi bất trắc



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay khi Sở Quốc Thiên xuất hiện ở cổng lớn bệnh viện liền khiến cho xung quanh lập tức huyên náo, kéo theo những tiếng la hét. “Trời ạ, đó chính là thần y Sở!” “Thần y Sở đến rồi!” “Thật sự là thần y Sở, thần y Sở, xin hãy khám bệnh giúp tôi!” Tất cả những người xung quanh đều ngay lập tức vây “Thần y Sở. y lại, có cả bệnh nhân, người nhà và bác sĩ trong bệnh viện. Đám đông vô cùng kích động bao vây anh đến mức cả một con kiến cũng không thể chui lọt được.



Với sự giúp đỡ của các nhân viên y tế xung quanh, Sở Quốc Thiên cũng đã có thể ra ngoài, quay người và đi thắng đến phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng ba. “Thần y Sở đến rồi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia đình nhà họ Lâm khi thấy Sở Quốc Thiên đến đều tỏ vẻ vui mừng không ngớt, lần lượt bước tới chào hỏi, đón tiếp anh. “Ôi chao, thần y Sở cuối cùng đã đến rồi, chúng tôi đều đang mong ngóng anh!” Triệu Mai Hương nhìn thấy thần y Sở, cười như một đóa hoa đáng yêu, vội vàng đi đến đón tiếp, trên mặt tràn đầy hưng phần cùng kích động. Trước sự nhiệt tình của Triệu Mai Hương, Sở Quốc Thiên vẫn dửng dưng như không.



Sự tương phản giữa thái độ của này quả thật là quá lớn, khi anh lấy thân phận là Sở Quốc Thiên, anh chưa từng thấy Triệu Mai Hương có thái độ như vậy với anh, và những người khác cũng giống như vậy. “Bệnh nhân đâu?” Sở Quốc Thiên chẳng chút biểu cảm, lạnh lùng hỏi những người này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Uyển Vy nhanh chóng nói: “Khi bệnh viện biết rằng anh sắp đến đây, bọn họ đã chuyển bệnh nhân vào phòng phẫu thuật rồi, xin anh nhanh chóng vào xem “Được!”



Sở Quốc Thiên gật gật đầu, bước nhanh về phía phòng phẫu thuật.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Người người nhà họ Lâm đều vô cùng xúc động, cư xử với Sở Quốc Thiên cũng vô cùng kính trọng. “Không ngờ vị thần y Sở này lại dễ nói chuyện như vậy.” “Còn chẳng phải vậy sao, tôi còn nhớ trước đây anh ta rất khó hòa hợp “Còn không phải là vì nể mặt con gái nhà tôi hay sao! Nếu không, dựa vào đâu mà các người có thể mời được thần y Sở chứ!” ту



Triệu Mai Hương đột nhiên đứng một bên nói, khuôn mặt không giấu được vẻ đắc ý. Người nhà họ Lâm nghe thấy vậy, sắc mặt hơi đối không nói lời nào, hiển nhiên là nhớ tới câu lúc trước “Còn chẳng phải vậy sao, Mai Hương, cô thật sự có một đứa con gái giỏi” “Đúng, đúng, chúng ta may mà có Thanh Di nhỉ. “Đúng vậy!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Nhà họ Lâm lần lượt vây quanh, người người ra vẻ nịnh nọt để làm thân. Triệu Mai Hương nghe những lời đó, đứng sang một bên trong lòng vui vẻ như nở hoa.



Lâm Thanh Di đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, nhưng trên nét mặt lại vô cùng khó coi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Kể từ khi Sở Quốc Thiên bước vào gia đình nhà họ Lâm và sau khi trở thành chồng của cô, những người này chưa bao giờ nói một câu tốt đẹp nào với cô cả, suốt ngày chỉ toàn là những lời mỉa mai châm chọc, nói cạnh nói khỏe cô, sau lưng lại càng chẳng biết nói cô như thế nào. ТrцуeлАРР.cом *trang web cập nhật nhanh nhất



Hôm nay chẳng qua chỉ là thần y Sở tới, sắc mặt của У những người này ngay lập tức thay đổi, từng người từng người một thay đổi nịnh nọt cô.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thật nực cười. Nhưng đây mới là thực tế, phải không? “Được rồi, Phương Linh, bây giờ ở đây đã có thần y Sở, Quang Phúc nhà cô nhất định là sẽ không sao! Đừng lo lång!"



Người bên cạnh lên tiếng an ủi. “Điều đó còn phải nói, y thuật của thần y Sở hết sức tuyệt vời. Có anh ta ở đây, bệnh nào cũng có thể sống tiếp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hứa Phương Linh lau nước mắt trên mặt, cười nói. “Nhưng tên vô dụng đó đã từng đụng vào người Quang Phúc, nếu như khiến cho tình trạng của Quang Phúc trở nên nặng hơn, khó chữa hơn thì phải làm sao? Các người có thể không nhìn thấy, tên vô dụng đó đã lấy ra thứ gì để tiêm mấy mũi vào người Quang Phúc nhà chúng ta, chỉ mong sao sẽ không vì điều này mà xảy ra bất cứ sự cố nào!



Hứa Phương Linh khi nghĩ đến điều này liền không khỏi cảm thấy lo lắng. “Anh nói đúng, hay là chúng ta đi nói rõ trước sự tình này cho thần y Sở, đề phòng chuyện bất trắc xảy ra. "Đúng, đúng, đúng. Cô nói đúng. Chúng ta phải đi nói trước một tiếng, đề phòng có sự cố gì xảy ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đám người nhà họ Lâm tỏ vẻ đồng ý, vội vội vàng vàng đi đến phòng phẫu thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK