Chương 640: Lợi Ích
“Mẹ kiếp, có tiền mà không biết kiếm sao?” "Số tiền tương đối là được rồi, giả bộ cái gì chứ? Ai không biết đức hạnh của cậu ra sao mà? Dù sao cũng là tiền mà, lấy rồi cút ngay.
Mười lăm tỷ vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Bảo vệ Lâm Thanh Di cậu có thể lấy được nhiều tiền như vậy sao?” "Đúng rồi đấy, anh cũng không thể đụng vào Lâm
Thanh Di được, vậy cứ giữ khư khư cô ấy làm gì? Có thể thay cơm ăn sao? Cầm lấy mười lăm tỷ này đi hưởng thụ cuộc sống không phải tốt hơn sao?" “Đừng không biết điều như vậy, người ta đã nể mặt mà không biết."
Đám đông cùng nhau chế nhạo Sở Quốc Thiên.
Sự kiên nhẫn của Sở Quốc Thiên cũng dần mất đi.
Mặt khác, dường như tổng giám đốc Trương cũng không còn muốn tiếp tục đôi co với Sở Quốc Thiên nữa.
Anh ta nháy mắt với người bên cạnh, người đó hiểu ý rồi liền chạy đi đâu đó.
Sau một vài phút, anh ta đã quay trở lại.
"Sao rồi?" "Yên tâm đi, ai dám không nể mặt tổng giám đốc Trương chư? Thằng nhóc này hôm nay dám đối đầu với anh sao, nhất định phải để anh ta nuốt không trôi mà cụp đuôi bỏ chạy!"
Người đàn ông cười toe toét nói.
Sau khi nghe xong những lời này, mọi người lập tức cảm thấy có lòng tin.
Mạng lưới mối quan hệ của tổng giám đốc Trương quả thật không thể xem thường được, anh ta còn có cả người quen ở tận ngoại ô phía Bắc.
“Người anh em, những lời vừa rồi cậu cũng nghe rồi đúng không, con số tương đối là được rồi, đừng không biết điều như thế.” "Vậy sao, vậy thì tôi cũng ráng chờ xem các anh có năng lực đến cỡ nào, có thể thật sự ngăn cản được tôi không?" Sở Quốc Thiên sắc mặt lạnh lùng.
“Không biết tôi đây, có đủ chưa nhỉ?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên kia.
Sở Quốc Thiên nghiêng người qua, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông trung niên bụng phệ chậm rãi đi tới.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám, bụng ểnh như mang thai tháng mười, trông rất cồng kềnh.
Sau lưng anh ta là hai người đàn ông đeo kính râm, không giống như những người trong bữa tiệc.
Ngay khi người này xuất hiện, mọi người xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên.
"Tổng giám đốc Biên!" "Trời ơi, tổng giám đốc Biên, anh cũng ở đây sao, thật không ngờ, đã lâu không gặp." "Thật ngưỡng mộ đã lâu, tổng giám đốc Biên."
Những người đó dường như đã nghe đến tên của anh ta, từng người một bước lên phía trước và chào đón anh ta một cách nồng nhiệt.
Chỉ có một phụ nữ trẻ ở phía bên kia nhìn vào đám đông mà không rõ lý do.
“Người này là ai? Chị Hoan.” Cô ấy nghiêng người hỏi.
“Cô đến tổng giám đốc Biên cũng không biết sao?” Cô gái mặc sườn xám chế nhạo, rồi giải thích: “Phó chủ tịch công ty TNHH Kim Dương!” “Kim Dương!” Thiếu nữ không khỏi sắc mặt có chút thay đổi khi nghe được lời này, không biết đã nghĩ ra cái gì, thất thanh nói: “Vậy không phải là Chị Hoan ngắt lời cô ấy: "Chỉ cần trong lòng cô biết là được rồi, không cần lên tiếng đầu" "Bằng không, khiêu khích người không nên khiêu khích, thì lại tự chuốc phiền phức vào người."
Cô gái ấy nghe xong vội vàng che miệng, hết sức kiêng ky.
“Tổng giám đốc Biên, sao anh lại ở đây?” Anh Trương vội vàng đứng dậy chào khi thấy Tổng giám đốc Biên đến gần.
“Cậu em, sao đến chỗ anh chơi mà cũng không báo với anh chứ, cũng không thèm đến tìm anh nữa, để anh sắp xếp xuống đón cậu chứ, cậu sao rồi, có phiền phức gì rồi sao?”
Tổng giám đốc Biên nhưởng nhướng mày.
"Đó cũng không phải là một vấn đề lớn.
Hôm nay là một dịp trọng đại, tốt hơn là đừng gây rắc rối cho anh." Ông Trương mỉm cười.
Tổng giám đốc Biên không nói lời nào, nâng mắt nhìn
Sở Quốc Thiên đầy ác ý: "Không sao, chỉ là việc nhỏ ấy mà, tiện tay giúp đỡ thôi" "Với lời nói của anh, trong lòng em đã biết phải làm sao rồi."
Anh Trương kia mỉm cười quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên: "Chà, anh Sở này, anh nghĩ chúng ta có nên tiếp tục nữa không? Lời của tổng giám đốc Biên chắc anh cũng nghe rồi chứ, nếu anh là người thông minh, thì tôi khuyên anh nên biết điểm dừng.” “Vậy sao, nhưng đối với tôi mà nói, đây chẳng phải là chuyện tốt gì.” Sở Quốc Thiên nhỏ nhẹ nói.
Nghe đến đây, tổng giám đốc Biên hơi nhíu mày.
“Sao chứ, đến lúc này rồi mà anh vẫn muốn tiếp tục quậy sao?” Người đàn ông ở bên bất mãn nói.
Khi nhìn thấy điều này, nụ cười của anh Trương đột nhiên nhạt đi một chút.
“Cậu em, anh nghĩ việc này tốt nhất nên giao cho anh xử lý, anh thấy như thế sẽ tốt hơn” Tổng giám đốc Biên cảm thấy có chút không vui.
“Vậy thì cám ơn tổng giám đốc Biên, em sẽ nhớ chuyện này, sau này có cơ hội đến chỗ em em đãi nhé!” Tổng giám đốc Trương cười nói.
“Được.
Tổng giám đốc Biên không hề nhìn người đang nói, mà xua tay nhìn Sở Quốc Thiên: “Đi thôi nhóc con, ra ngoài nói chuyện.
“Anh chắc chắn là muốn đi ra ngoài?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nhìn nhau ông ta.
“Bây giờ thế nào, còn cần tôi mời sao?” Tổng giám đốc
Biên cảm thấy không hài lòng.
Sở Quốc Thiên không nói gì, ôm Lâm Thanh Di đi ra ngoài.
“Bỏ người xuống cho tôi!” Anh Trương lạnh lùng nói.
Tổng giám đốc Biên nhìn lại và nói: "Cậu em, đừng lo, một lát nữa anh sẽ đưa người nguyên vẹn vào đây cho em."
Sau khi nghe điều này, anh Trương mới im lặng không nói gì nữa.
Nhóm người hùng hổ đi về phía cổng.
Cùng lúc đó, ở đâu đó trong phòng VIP trên tầng ba.
Một người đàn ông đứng bên cửa sổ tình cờ chứng kiến toàn bộ sự việc....