**********
Nhóm người Sở Tuấn Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
“Chàng trai trẻ, cậu còn muốn làm gì?” Sở Tuấn Phong híp mắt nói.
Sở Quốc Thiên nhìn ông ta một cái, bình thản nói: “Ông đã từng nghĩ, nếu như ngay lúc đầu nhà họ Sở các người đã tìm sai đối tượng, cũng đã tính toán nhầm thì sẽ như thế nào? Ngộ nhỡ một ngày nào đó sau khi phát hiện ra sự thật này, các ông có tự cảm thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình hay không, thậm chí là sợ hãi?”
Giọng nói của Sở Quốc Thiên không lớn, nhưng mỗi một từ bọn họ đều nghe thấy rất rõ ràng.
Chỉ có điều, đám người nhà họ Sở này không hề nghe hiểu, Sở Tuấn Phong còn cho rằng Sở Quốc Thiên đang giở trò dọa dẫm, cho nên sau khi lấy lại tinh thần, ông ta cười nhẹ nói: “Chàng trai trẻ, cậu nói những lời cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát, tôi biết hôm nay cậu chắc chắn không vui vẻ gì mấy, nhưng cậu cũng nên biết thế nào là đủ, suy cho cùng cậu làm thương người của chúng tôi, chúng tôi cũng không tìm cậu báo thù đã là nể mặt cậu lắm rồi.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nếu như cậu vẫn còn muốn tiếp tục sống yên lành, thì tốt nhất cậu đừng đụng vào nhà họ Sở chúng tôi, nếu không, chúng tôi chắc chắn sẽ giết chết cậu bằng mọi giá!” Sở Tuấn Phong nói xong, liền muốn rời đi.
Lần này Sở Quốc Thiên không hề tiếp tục ngăn cản bọn họ, anh chỉ nói một cách nhẹ nhàng: “Không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, đến lúc đó, hy vọng ông vẫn còn sức để nói ra những câu vừa nói lần nữa.”
Sở Tuấn Phong không hề quan tâm đến những lời của Sở Quốc Thiên, sau khi bọn họ rời khỏi Ái Tịch, đã nhanh chóng đưa Sở Viêm lên xe.
Cuối cùng Sở Viêm cũng được giải thoát, trong phút chốc tâm trạng đã trở nên nhẹ nhõm, có điều không lâu sau đó, hắn ta đã nghi ngờ mà hỏi: “Chú Phong, vì sao chú lại biết tôi bị nhốt ở đâu mà đến?”
“Chuyện lớn như vậy, chúng tôi còn không biết, há chẳng phải chẳng khác gì đồ bỏ đi sao?” Sở Tuấn Phong trừng mắt nhìn hắn ta, lạnh giọng nói.
Sắc mặt Sở Viêm lập tức nên ôn hòa, hắn ta nịnh nhọt nói: “Chú Phong, may mà chúng đến kịp lúc, nếu không có lẽ bây giờ tôi đã không gặp được tụi chú rồi.”
“Đó cũng do bản thân cậu có khí khái, nếu không lúc trước cậu giao phương thuốc cho bọn chúng thật, cho dù bọn chúng không giết cậu, tôi cũng sẽ tự tay giết chết cậu!”
Sở Viêm lập tức run rẩy, chỉ còn thể cười xòa, không dám nói thêm lời nào.
Tính ra hắn ta không hề kiên cường đến như vậy, chỉ là hắn ta không tin một Sở thần y nhỏ nhoi thật sự dám đắc tội y với nhà họ Sở.
Có điều vừa nhớ đến nét mặt dửng dựng của Sở Quốc Thiên và thái độ quả quyết của Dương Cảnh lúc nãy, hắn ta mới cảm thấy bản thân nghĩ sai rồi, nếu như bọn Sở Tuấn Phong đến trễ một bước, nói không chừng hắn ta đã giao phương thuốc ra rồi.
Sau đó, dưới sự căn dặn của Sở Tuấn Phong, Sở Viêm đã đưa cho ông ta phương thuốc thật mà hắn ta đã giấu kỹ.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nhìn kỹ lại một lần nữa phương thuốc trong tay, Sở Tuấn Phong cười vô cùng khoái chí: “Ha ha, thật không ngờ thứ mà ngày trước tìm cách nào cũng chẳng thể tìm ra, nay lại dễ dàng có được trong tay, thật đáng cho khoảng thời gian trước đây đã bỏ ra!” Ông ta nghĩ thế nào cũng ngờ được, nhanh như vậy đã có được phương thuốc trong tay, vả lại người giúp ông ta xử lý mọi việc đã bị xe tải lớn đâm chết, không còn bất cứ hiểm hoạ nào.
Sở Viêm nhìn thấy Sở Tuấn Phong cuối cùng cũng cười, lập tức thởi phào nhẹ nhõm, ngừng một chút, sau đó hắn ta cúi đầu nói: “Chú Phong, nếu chú đã có được phương thuốc trong tay, vậy chúng ta mau chóng quay về gia tộc phục mệnh đi, bây giờ mọi người đều đã có phương thuốc, chúng ta phải nhân lúc nó đang sản xuất và phát triển bỏ ra thật sự nhiều công sức, giành được càng nhiều cổ phần thị trường càng tốt!”
“Rất tốt, cậu nói rất đúng, chúng ta..."
Sở Tuấn Phong gật đầu, nhưng đang nói thì ông ta lại ngây mặt ra, nhìn chằm chằm Sở Viêm.
Bị Sở Tuấn Phong nhìn chằm chằm khiến cho cả người Sở Viêm cảm thấy không thoải mái, ta vội nở nụ cười: “Chú Phong, chú sao vậy..."
“Tên nhóc cậu dám làm tôi trở nên hồ đồ!” Sở Tuấn Phong hỏi một cách nặng nề.
“Không...!không có, chú Phong, sao chú lại sao như vậy?”
“Sao trong phương thuốc này không có thuốc dẫn, không có thuốc dẫn thì chúng ta làm sao mà chế thuốc?!” Sở Tuấn Phong vừa nói vừa ném mạnh phương thuốc vào mặt Sở Viêm.
Sở Viêm lập tức ngây người, vội vàng nhặt phương thuốc lên, hắn ta cần thận tìm một hồi, sau khi phát hiện quả thật không có thuốc dẫn, lập tức sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sở Viêm lẩm bẩm, trước khi cầm được phương thuốc, chiếc xe tải lớn đã xông đến, sau đó Dương Cảnh đã trói hắn ta đến tổng hội Ái Tịch Tịch, cho nên từ đầu đến cuối, hắn ta không hề kiểm tra đây là phương thuốc thật hay giá.
"Bạt!"
Ở đâu biết được, lúc này đây một người đàn ông trẻ tuổi đã tát mạnh vào mặt hắn một cái.
Sở Việm trên người đang bị thương lập tức bị cái tát tát cho ngả ngửa xuống ghế, ảnh hưởng đến vết thương
.