Xin cảm ơn
**********
Gian lận......!Anh làm sao dám? Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía Mộ Dung Kính, muốn biết anh gian lận trước mọi người như thế nào.
Mà Sở Quốc Thiên nghe vậy, lại bình tĩnh nói: “Thầy Triệu, nhưng bài này đều là từng nét bút tôi vừa viết ra, ông dựa vào gì nói tôi gian lận?”
Thượng Vân Minh ở bên cạnh sắc mặt u ám, ông ta lạnh lùng nói: “Mộ Dung Kính, cậu nói trong thời gian năm phút cậu viết ra chính tả bài kim châm luận chữ giáp cốt?”
“Đương nhiên.” Sở Quốc Thiên không tỏ ý kiến gật gật đầu, nói: “Trên thực tế chỉ tốn ba phút, bởi vì làm các câu hỏi khác còn tốn một phút, sau khi làm xong tôi còn nghỉ ngơi một phút”
Oành!
Lời của Sở Quốc Thiên vừa nói ra, mọi người như bị sét đánh.
Kia chính là bài văn kim châm luận chữ giáp cốt đó, ba phút đã viết chính tả xong? Ba phút đến một chữ bọn họ đều không nhận ra được đầy đủ?
Hơn nữa có thể sử dụng câu hỏi Dược Các làm sát hạch, cho dù là câu hỏi khác cũng đều vô cùng phức tạp, sao có thể một phút là làm xong toàn bộ, chuyện này.....!Đây là đang khoác lác sao?
Dường như tất cả mọi người đều nhất trí với ý nghĩ của đám người Thượng Vân Minh, nghi ngờ Sở Quốc Thiên đang gian lận, rốt cuộc loại chuyện này nói ra cũng khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được, căn bản không khoa học!
Thấy đám người Thượng Vân Minh không nói lời nào, Sở Quốc Thiên tiếp tục nói: “Nếu như các người không tin, tôi có thể viết lại chính tả một lần nữa tại hội trường, không có gì bất tiện.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Đám người Thượng Vân Minh sửng sốt, ông ta nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên thật lâu, tiếp theo liền gật đầu nói: “Có thể, cậu viết chính tả đi.” Nói rồi bảo nhân viên đưa giấy bút cho Sở Quốc Thiên một lần nữa.
Hai phút sau, Sở Quốc Thiên lại viết chính tả một bản kim châm luận một lần nữa, đưa cho Thượng Vân Minh nói: “Thượng lão, mời xem qua.”
Thượng Vân Minh ngơ ngác tiếp nhận, trong lòng sớm đã khiếp sợ tột đỉnh, thật ra không cần Sở Quốc Thiên nộp bài thi, vừa rồi trong lúc ông ta quan sát, khẳng định Sở Quốc Thiên thật sự có thể viết chính tả ra bài chữ giáp cốt kim châm luận.
Nhìn biểu cảm kinh hãi của đám người Thượng Vân Minh, Sở Quốc Thiên cười hờ hững: “Thượng lão, xin hỏi tôi có thể thăng cấp không?”
“Có thể!” Thượng Vân Minh suy nghĩ trầm ngâm, liền gật đầu rồi tuyên bố kết quả.
Ông ta không ngốc, đương nhiên biết bài thi của Mộ Dung Kính và bài thi của người khác không giống nhau, nhưng trường thi này liên tiếp xuất hiện vấn đề, ông ta cũng không có cách nào nói ra trước mặt mọi người, nếu không uy nghiêm của Dược Các các ông sẽ chịu sự công kích của người khác.
“Cảm ơn!” Sở Quốc Thiên chắp tay, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Và Sở Quốc Thiên ngồi ổn định chưa được bao lâu, Thượng Vân Minh liền tuyên bố đại hội phân biệt thuốc lần này chính thức tiến vào quy trình trận chung kết.
Ngay sau đó, liền có hai nhân viên chuyển từng cái rương lên khán đài.
Trong các rương này chứa các đạo cụ cho trận thi đấu chung kết, cũng như giải thưởng cho nhà vô địch, á quân và á quân chung cuộc.
Điều mà Sở Quốc Thiên đoán trước chính là, vốn dĩ anh còn tưởng rằng sẽ có hơn một trăm người lọt vào trận chung kết, không ngờ rằng cuối cùng chỉ có hơn mười người tiến vào trận chung kết.
Ngoại trừ hắc mã của anh ra, những người còn lại được thăng cấp tất cả đều là mười đại đệ tử thiên tài của Dược Các.
Nhìn anh và mười đại đệ tử thiên tài của Dược Các vẫn cùng nhau ngồi trên ghế người dự thi, những người khác lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, vậy mà Mộ Dung Kính lại có thể lọt vào đến trận chung kết!”
“Đúng vậy, nghe nói cậu ta phải thập tử nhất sinh mới qua được vòng gửi xe, không ngờ rằng vậy mà lại giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy”
“Tấm màn đen, tôi hoài nghi chuyện này nhất định là tấm màn đen...."
Sở Quốc Thiên cũng không để ý âm thanh bàn tán của mọi người, bởi vì lúc này, sự chú ý của anh đều bị ba phần thưởng trên đài cao thu hút, nói chính xác, ánh mắt của anh tập trung toàn bộ vào viên ba hổ châu ở chỗ cao nhất.
“Lạc Dĩnh, đợi tôi, không bao lâu tôi là có thể cứu cô tỉnh lại....." Híp híp mắt, Sở Quốc Thiên ám đạo.
Rất nhanh, hai người nhân viên đã chuẩn bị ổn thỏa, và tất cả mọi người ngoại trừ nhìn ngắm ba giải thưởng, đều tập trung vào các đạo cụ trong trận tỷ thí chung kết.
Bọn họ thấy, ở trên đài cao, đang bày hơn ba mươi phần hà thủ ô, những hà thủ ô đó có hình dạng độc đáo, nhưng kích thước của chúng gần như giống nhau, hơn nữa một số trong số chúng vẫn còn bị dính bùn đất, hiển nhiên cũng không bị mất đi quá nhiều dược tính.
Đúng lúc này, Thượng Vân Minh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía mười tuyển thủ dự thi còn lại lọt vào trận chung kết, nói: “Các vị, nội dung sát hạch của trận chung kết rất đơn giản, đó là chỉ chọn ra ba cây hà thủ ô nghìn năm tuổi từ hơn ba mươi cây có tuổi đời ít nhất là 300 năm trở lên, thời gian của ai nhanh nhất, thứ hạng cũng càng cao!”
“Cái gì, thấp nhất đều có 300 năm?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
“Chậc chậc chậc, Dược Các chính là Dược Các, thật đúng là phô trương!”
“Sợ là nếu bán hơn ba mươi phần hà thủ ô này đi đều có thể ăn no mặc ấm rồi?”
“Quý quý quý, nhưng muốn tìm ra ba phần hà thủ ô nghìn năm tuổi từ trong đám hà thủ ô này không khác gì mò kim đáy bể, chuyện này cũng quá khó khăn….."
“Không sai, loại hà thủ ô của hiệp hội bình thường có thể nhìn thấy một cây đã được coi là không tồi, nào có cơ hội học tập phân biệt nhận ra hay không nhận ra đâu?”
Lúc Thượng Vân Minh vừa mới tuyên bố xong quy tắc thi đấu, trong hội trường lập tức vang lên đủ loại âm thanh bàn tán.
Nhưng nhóm tuyển thủ còn lại ngồi trên ghế ngồi tuyển thủ lại nhìn chằm chằm vào hơn ba mươi phần hà thủ ô với ánh mắt sáng quắc, muốn tìm ra rất cuộc ba phần nào mới là cấp nghìn năm.
Thượng Vân Minh thấy không ai có ý kiến, tức khắc nghiêm túc tuyên bố nói: “Trận chung kết của đại hội phân biệt thuốc lần này, chính thức bắt đầu!”
Tiếng nói vừa dứt, một nhóm tuyển thủ tất cả đều chạy về phía đài cao, nắm lấy hà thủ ô mà họ cho rằng phù hợp nhất với yêu cầu cấp nghìn năm.
Nhưng, đúng lúc này, một bóng người trong chớp mắt liên tục nắm lấy ba phần hà thủ ô, sau đó trong sự kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đi đến phía Thượng Vân Minh, thờ ơ nói: “Thượng lão, ba phần hà thủ ô nghìn năm này cho ông!”.