**********
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Sở Quốc Thiên làm cho kinh động, dù kỹ thuật của bọn họ không bằng kỹ thuật chữa bệnh siêu giỏi của Sở Quốc Thiên, nhưng bọn họ cũng phải có tài năng chứ, nếu không sao trở thành giáo viên với viện trưởng của viện y học Nam Cung. Nhưng giờ đây, kỹ thuật chữa bệnh đáng tự hào của bọn họ lại bị Sở Quốc Thiên đánh giá là không đáng một xu, sao bọn họ có thể chấp nhận được chuyện này chứ.
"Làm gì thì làm đi, đừng có mà đứng đó sỉ nhục, thần y Sở, anh nói nói lời này đúng là khinh người quá đáng."
“Có giỏi thì giết bọn tôi đây này, tôi cũng muốn nhìn xem chính phủ sẽ trừng trị anh như nào!"
"Đến đây, giết bọn tôi đây này…. Trong lúc nhất thời, đám người Hướng Đào Ảnh đang nhao nhao trợn tròn mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Quốc Thiên. Lúc này, ngoại trừ Triệu Thiên Hoằng, những người khác đều không còn nghi ngờ lời nói của Trần Quốc Thiên, ngay cả Trương Hoàng Vĩ và Vương Vũ Huyên cũng cảm thấy giọng điệu của Sở Quốc Thiên quá lớn. Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng trong mắt của mọi người, nhẹ giọng nói: "Xem ra mọi người không tin kỹ thuật chữa bệnh của tôi cao hơn mọi người rất nhiều sao?"
"Nhảm nhí, chẳng qua anh chỉ có chút tài năng trời cho mà thôi, cho dù có cao hơn tôi, thì có thể cao hơn đến đâu?"
"Đông y vừa rộng lớn lại thâm sâu, đừng tưởng rằng mình có chút tài năng trời cho mà không coi ai ra gì, anh còn lâu mới xứng!"
"Anh có thể đánh cho chúng tôi nghe lời, nhưng mãi mãi không khiến cho tâm bọn tôi nghe theo."
Ngay sau lời Sở Quốc Thiên, đám người ở đó nhao nhao, đầy căm phẫn đứng lên chỉ trích.Sở Quốc Thiên nghe vậy, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Vương Trạch, nói: "Ở trước mắt, Vương Trạch và Trương Thái Nam bị thương nặng nhất, hai người bọn họ bị thương, cho dù là hội trưởng Hiệp hội Y học nước Viễn đích thân đến cũng khó mà cứu được, nhưng nếu trong thời gian ngắn đó tôi có thể chữa hết thì sao?"
"Không thể nào!"
"Ý của anh là hội trưởng của Hiệp hội Y học nước Viễn cũng không bằng anh sao?" "Còn trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo."
"Tuổi còn nhỏ, giọng cũng không giảm xuống, anh không sợ bị gió lớn thổi đứt đầu lưỡi sao?"
Đối mặt với việc bị mọi người châm chọc, khiêu khích, Sở Quốc Thiên không nói nhiều nữa, trực tiếp đi về phía Vương Trạch, rồi đập lên người ông ta vài cái, lấy ra một cây châm bạc, bắt đầu châm vào chỗ gần vết thương của ông ta. Mà động tác của anh không ngừng nghỉ, rất nhanh, mọi người liền phát hiện Vương Trạch vừa hấp hối đã bắt đầu động đậy. "Tôi...tôi ổn rồi sao?" Ngay từ đầu chỉ là kiểm tra từng chút ít Vương Trạch, nhưng không lâu sau, ông ta tự phát hiện mình đã cử động trở lại, trên người không còn cảm giác đau nữa. Nhìn Vương Trạch xúc động như một đứa trẻ, mọi người xuýt nữa trợn tròn mắt kinh ngạc, chuyện này...vậy là xong rồi sao?
"Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tạm thời khôi phục khả năng cử động của ông, nhưng vết thương của ông quá nghiêm trọng, muốn chữa triệt để thì phải phối hợp với phương thuốc của tôi mới được." Sở Quốc Thiên châm chọc nói. Vương Trạch cũng bất ngờ, ngay lúc đó ông ta chẳng biết nói gì.
Sở Quốc Thiên lại một lần nữa đá bay ông ta: "Giết ông rất dễ, nhưng tôi không muốn làm vậy với ông, tôi nói rồi, nửa đời sau ông chỉ có thể nằm trên giường." "Không!" Vương Trạch bị một cú đá sau đó, tinh thần toàn thân lập tức uể oải không ít, nhưng động tác vừa rồi của Sở Quốc Thiên đã cho ông ta biết là có thể khôi phục, cho nên dù vết thương trên người đang chuyển biến xấu thì ông ta vẫn phải nhịn, không dám gấp gáp: "Sở...thần y Sở, hãy cứu tôi! Cầu xin anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ không đối đầu với anh nữa, anh muốn tôi làm gì tôi cũng giúp!" Đời người ngắn ngủi, ông ta không muốn nửa cuộc đời còn lại của mình chỉ là một kẻ tàn phế, hơn nữa Vương Trạch lại quyền cao chức trọng, sao có thể từ bỏ vinh quang nửa đời người để kéo dài hơi tàn. Lúc đầu, là đám người kia cảm thấy nghi ngờ Sở Quốc Thiên, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay thần kì của Sở Quốc Thiên chữa được cho Vương Trạch, trong lòng đã bắt đầu dao động, hơn nữa bây giờ Vương Trạch lại không ngừng cầu xin, bọn họ lập tức liền hiểu ra sự kiêu ngạo thật sự của Sở Quốc Thiên. Mọi người liếc nhau mấy cái, rồi như điên cầu khẩn: "Thần y Sở, cầu xin thần y Sở rộng lượng, hãy tha cho bọn tôi!"
"Đúng vậy, thần y Sở, chúng tôi đã biết sai rồi, ngài đừng bao giờ chấp nhặt chúng tôi!"
"Thần y Sở, chúng tôi chỉ là quân cờ của nhà họ Nam Cung, ngài cứ xem như chúng tôi chưa làm gì được không?"
"Thần y Sở, chỉ cần ngài thả chúng tôi ra, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa, nửa đời sau đều làm theo ngài."
Nhìn thái độ của những người đó tưởng như là hai loại khác nhau, đám người Vương Vũ Huyên ở một bên sợ đến ngây người, bọn họ không nghĩ rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà đã khôi phục được vết thương, khiến Vương Trạch cử động lại. Người ngoài thì nhìn vào trong xem náo nhiệt, người trong thì lại nhìn về phía ngưỡng cửa.
Dù vậy, bọn họ cũng không nhìn được rốt cuộc Sở Quốc Thiên đã làm bằng cách nào, chỉ nhìn ra phương pháp của Sở Quốc Thiên rất siêu phàm,