Chương 666: Lại Đi Vườn Bách Thú
Sở Quốc Thiên sững sờ.
Lâm Thanh Di ở bên cạnh suýt nữa cũng phun nước ra, cô theo bản năng nói: "Bảo Nhi đừng quậy, bố con còn có công chuyện đấy.”
Bảo Nhi vừa nghe vậy liền quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên trề miệng nhỏ, bày vẻ tủi thân: “Bố ơi, bố đưa Bảo Nhi cùng mẹ ra ngoài chơi đi mà
Lâm Thanh Di có chút khó xử: “Lần sau có được không, lần sau mẹ dẫn con ra ngoài.
"Không ạ, Bảo Nhi muốn đi cùng bố cơ!” Bảo Nhi giở tính trẻ con, rưng rưng nước mắt, nói: “Con còn muốn đi vườn bách thú nữa, bố ơi, cả nhà mình đi cùng nhau đi mà.”
Bảo Nhi nhỏ bé uốn a uốn éo ở giữa Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di, mặt mày nhăn tít lại trông vô cùng đáng thương.
Lâm Thanh Di nào chịu con gái mình như vậy, cô lập tức nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo Nhi ngoan, không phải trước đó vừa mới đi sao? Lần sau đi được hay không? Lần sau mẹ lại dẫn con đi nhé.
Mặt mày Bảo Nhi vẫn đầy vẻ phản kháng, cô công chúa nhỏ nào có muốn đi vườn bách thú gì, cô bé chỉ là muốn nhân cơ hội này để ở bên bố mẹ nhiều hơn một chút mà thôi.
“Không đầu, không đâu, mẹ ơi, chúng ta đi cùng bố có được không, mẹ không để bố đi thì sau này Bảo Nhi cũng không cần mẹ ôm nữa”
Lâm Thanh Di thấy vậy, trong lòng vừa thấy khó xử lại vừa thấy đau lòng.
Dù sao thì cục cưng nhỏ cũng là thịt đầu tim của cô, cô không nỡ đánh, không nỡ mắng, ngoài chuyện ra sức chiều chuộng còn có cách nào nữa chứ?
Cô cũng không biết Sở Quốc Thiên có sức hút gì mà Bảo Nhi rõ ràng là ở bên cạnh cô lâu hơn nhưng lại vẫn vô cùng ỷ lại anh.
Lâm Thanh Di vừa nghĩ vậy liền ngước mắt lên nhìn Sở Quốc Thiên.
Lúc này, Sở Quốc Thiên cũng nói: “Vậy để buổi chiều đi nhé, em chuẩn bị đi
Lâm Thanh Di nhìn Sở Quốc Thiên sững sờ, trong lòng cô bỗng cảm thấy hốt hoảng như có chú nai con chạy loạn.
Cô nhận ra từ sau khi bản thân bắt đầu thay đổi cách nhìn về Sở Quốc Thiên thì sự thay đổi của Sở Quốc Thiên dường như cũng càng ngày càng lớn.
Trái tim của Lâm Thanh Di vô cùng rối bời, hô hấp của cô cũng trở nên loạn nhịp, trong lòng dường như cũng có một phần tình cảm không biết tên.
Cô đều thấy được sự thay đổi của Sở Quốc Thiên,
Công bằng mà nói thì sau khi gỡ bỏ được hiểu lầm cùng những thứ khác thì cho dù Sở Quốc Thiên có như thế nào hay làm gì thì đều tốt lắm.
Nhưng, giai đoạn trước mắt này có muốn Làm Thanh Di hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Sở Quốc Thiên văn chẳng dễ dàng chút nào,
Lâm Thanh Di lắc đầu, cô muốn gạt hết những suy nghĩ viển vông ra khỏi đầu mình.
Nhưng giờ phút này, đầu óc cô lại vô cùng rối bời nên cô liền dứt khoát để mặc nó, không giải quyết nữa.
Cô vừa nghĩ khoảng thời gian này còn bận rộn công việc, bản thân mình quả thực không có thời gian ở bên Bảo Nhi, hơn nữa Bảo Nhi cũng cần tình thương của bố...!
Lâm Thanh Di cân nhắc xong xuôi liền nhận lời.
Bảo Nhi thấy Lâm Thanh Di nhận lời liền vui mừng nhảy lên, bổ nhào về phía Lâm Thanh Di, ôm lấy cổ cô rồi thơm lên má cô, đôi mắt cô bé lúc cười cong cong như vầng trăng khuyết.
“Mẹ là tốt nhất, Bảo Nhi vui lắm, Bảo Nhi có thể ra ngoài chơi cùng với bố mẹ rồi! Vui quá đi!”
Lâm Thanh Di thấy Bảo Nhi vui vẻ như vậy thì vẻ mặt cũng không khỏi thả lỏng hơn.
Nụ cười của Bảo Nhi có thể xua tan mọi cảm xúc tiêu cực của cô.
Suốt cả quá trình, tâm tình của Sở Quốc Thiên cũng không thay đổi lớn lắm.
Anh thấy Lâm Thanh Di nhận lời cũng chẳng vui vẻ gì mấy mà chỉ đứng lên, nhàn nhạt nói: “Vậy em chuẩn bị chút đi, tiện thể ăn bữa cơm trên đường đi luôn.
“Được.” Lâm Thanh Di đáp tiếng rồi đứng dậy, nói: “Em dặn dò trợ lý mấy chuyện trước đã Sở Quốc Thiên gật đầu.
Lâm Thanh Di gọi trợ lý vào rồi nói: “Chiều nay tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, chỉnh sửa xong bản ghi chép cuộc họp trước đó thì gửi lên quản lý cấp cao, còn nếu có người tìm tôi ký tên về kế hoạch đã thông qua bàn bạc trước mà không cần gấp thì cứ để bọn họ mai lại đến." Trợ lý gật đầu, nói: "Đã hiểu thưa tổng giám đốc Lâm, vậy tiền vốn.
“
Lâm Thanh Di vừa nghe vậy sắc mặt liền thay đổi..