Chương 693: Thừa Nhận
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Nam Cung Mộ Phong Lâm, sau đó giơ thẳng tay giảng cho đối phương một cái tát.
Một cái tát này dùng rất nhiều sức lực, đánh lệch hẳn khuôn mặt được cho là đẹp trai ngời ngời của Nam Cung Mộ Phong Lâm, thậm chí còn làm gãy luôn một vài cái răng hàm.
Bây giờ có nói là mặt anh ta trông dễ nhìn cũng không thể.
Cả khuôn mặt Nam Cung Mộ Phong Lâm đã vặn vẹo thành một cục.
Anh ta không ngờ ở bên ngoài mình phải chịu thiệt từ thần y Sở cũng coi như xong.
Vậy mà ở trên địa bàn của nhà Nam Cung mà người này vẫn kiêu ngạo như vậy! "Con mẹ nó anh điện rồi hả!" Nam Cung Mộ Phong Lâm phản nộ quát lên.
Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng từ trên cao nhìn xuống về mặt chặt vật bỏ con hai người "Hai người phải Làng Hải Ninh làm việc cho tôi đã cho hai người cơ hội rồi, không có ý định so đa nữa, nhung thật không ngờ hai người lại không biệt tốt xu, lại int là nữa ra tay với Lâm Thanh Di.” "Vậy thì đừng trách tôi không khách khí, chỉ cần một chuyện này cũng đáng cho hai người chết một vạn lần!"
Trong nháy mắt sắc mặt Nam Cung Mộ Phong Lâm liền trở nên khó coi, anh ta phủ nhận: "Anh có chứng cớ gì chúng tỏ là chúng tôi làm? Anh là người liều lĩnh như vậy, ở bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ địch, ai biết là người nào thật sự nhìn không ưa được anh mà ra tay chứ!" "Đúng! Có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra, lại đi đánh người vô cớ ở đây thì tính là có bản lĩnh gì chứ, anh không sợ tôi gọi bên chính phủ đến đây trị anh à?"
Nam Cung Đức Triệu quát.
Sở Quốc Thiên cười nhạo một tiếng, nhìn hai người vẻ khinh miệt: "Đến giờ mà hai người còn muốn mạnh miệng?" Vừa dứt lời, Sở Quốc Thiên liền đi đến trước mặt Nam
Cung Mộ Phong Lâm.
Anh lăng chân đá ra một cú, giảng mạnh xuống đầu gối Nam Cung Mộ Phong Lâm, lập tức bắt lấy cổ tay đổi phương vặn lại.
Hai âm thanh giòn giã vang lên, Sở Quốc Thiên đã bẻ gãy đôi chân và cánh tay vô dụng của Nam Cung Mộ Phong Lâm.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên khắp nhà Nam Cung, trong chốc lát máu đen đã nhuộm đỏ sàn nhà.
"Vô liêm sỉ, anh muốn làm gì!" Nam Cung Đức Triệu nhìn tình hình này sắc mặt tái nhợt, rốt cục không thể áp chế nổi nỗi kinh hoàng dưới đáy lòng.
Ông ta không thể ngờ Sở Quốc Thiên lại có thể ngang ngược hống hách như thế! Trực tiếp ra tay như thế
Lại có thể trực tiếp ra tay đánh cho con ông ta thành bộ dạng như vậy.
Sở Quốc Thiên bình tĩnh quét mắt nhìm Nam Cung Đức Triệu, lạnh nhạt nói: "Đừng nóng vội, tiếp theo sẽ đến lượt ông đấy!"
Nói xong, Sở Quốc Thiên liền túm Nam Cung Mộ
Phong Lâm đã xụi lơ lên, tát lên mặt đối phương, chất vấn: "Có phải là anh ra tay với Lâm Thanh Di không?" "Tôi không làm!" Nam Cung Mộ Phong Lâm rùng mình, kêu gào thảm thiết.
Sở Quốc Thiên nghe vậy lại tát một cái nữa: "Còn chưa nói thật à?" "Tôi không làm! Hỏi bao nhiêu lần cũng là không thôi!" Nam Cung Mộ Phong Lâm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chật vật cả người, nhưng vẫn không muốn nói ra lời nói thật.
Bop!
Lại là một tiếng bàn tay đánh xuống.
Sau cái tát này, Nam Cung Mộ Phong Lâm chỉ cảm thấy đại não chấn động, khỏe miệng nứt ra.
"Nói!" Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Mộ Phong Lâm gần như đã không còn dạng người.
Khuôn mặt của Nam Cung Mộ Phong Lâm đầy đau đớn, đặc biệt là cái miệng đã rách toạc khiến anh ta gần như không thể nói chuyện bình thường.
Nam Cung Đức Triệu giận giữ hét lên: "Anh như thế này là vu oan giả hoạ, là bức cung! Thả con trai tôi ra.
"Câm miệng!" Sở Quốc Thiên gầm lên, dọa Nam Cung Mộ Phong Lâm sợ run rẩy.
Khi Sở Quốc Thiên giơ tay lên lần nữa, Nam Cung Mộ Phong Lâm cuối cùng cũng không thể chịu nổi, liên tục cầu xin tha, giọng nói thê thảm.
"Là ông ấy, là bố tôi sai tôi làm."
Nam Cung Đức Triệu biến đổi sắc mặt, như không ngờ rằng Nam Cung Mộ Phong Lâm sẽ nói như vậy.
Nam Cung Mộ Phong Lâm không để ý đến Nam Cung Đức Triệu, nhìn Sở Quốc Thiên cầu xin: "Thần y Sở, thần y Sở, anh tin tôi đi, thật sự không phải là tôi, là do bố tôi nhất định muốn làm như vậy, tôi đã khuyên ông ấy đừng đấu với anh, nhưng ông ấy không nghe...!thần y Sở, anh cho tôi một con đường sống đi, thần y Sở...
Nam Cung Mộ Phong Lâm gắt gao ôm chặt lấy chân Sở Quốc Thiên, giọng điệu bi thảm..