Chương 790: Ai Đang Làm Loạn
Sở Quốc Thiên là do cô mời đến, sao cô có thể khiến Sở Quốc Thiên chịu oan khuất?
Hơn nữa đối phương mấy ngày gần đây còn giúp đỡ cô không ít, còn cả Lâm Thanh Di, hai người bọn họ quan tâm cô còn hơn cả nhà họ Lý.
“Ái chà? Lý Tuệ Mai, cô đang lam cái quỷ gì vậy? Sao phải bảo vệ anh ta? Cô có ý gì với anh ta đúng không?” Lý Ngọc Hà chế nhạo.
“Cô đang nói nhảm gì vậy!” Lý Tuệ Mai tức giận nói.
Sở Quốc Thiên nhận thấy nơi này không còn dành cho anh nữa liền đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Lý Tuệ Mai, nếu như gia đình cô đã có quyết định riêng của mình, vậy tốt nhất tôi nên rời đi trước.
“Sở Quốc Thiên, đừng đi vội! Tôi quyết định rồi, anh nhất định phải ngồi đây, bọn họ trước đây cùng đồng ý rồi.
Tôi không nhượng bộ, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện hối hận!” Lý Tuệ Mai nằm lấy cánh tay của Sở Quốc Thiên nói.
Rất chắc chắn.
“Thứ bất hiếu! Cô là thử bất hiểu l
Đám đông lại dậm chân tại chỗ.
Đúng lúc này, có người từ bên ngoài chạy vào.
“Bác hai, tổng giám đốc Hầu và tổng giám đốc Đinh hai người họ đột nhiên đến đây!”
Khi lời này vừa rứt, toàn bộ người nhà họ Lý thay đổi biểu cảm.
“Bác hai, phải làm sao đây? Trương Thiệu Hải còn chưa tới.” “Không còn cách nào khác! Bây giờ chỉ có thể nhờ đến Sở Quốc Thiên!” Khuôn mặt Lý Tông Nam đanh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tuệ Mai: “Tuệ Mai, cô cùng sở Quốc Thiên giữ chân hai người họ, đượi đến khi Trương Thiệu Hải đến, hiểu chứ?”
Bây giờ đại cục như thể nước đến đầu rồi, nhà họ Lý không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người lần lượt sắp xếp lại quần áo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Sở Quốc Thiên định rời đi, nhưng bị Lý Tuệ Mai giữ lại.
“Sở Quốc Thiên, giúp tôi, ít nhất cũng phải chứng minh rằng tôi đúng, cho gia đình tôi biết rằng chúng ta có thể tìm ra cách đối phó với đám người này mà không cần dựa vào tên Trương Thiệu Hải cặn bã kia!” Lý Tuệ Mai nhìn Sở Quốc Thiên cầu xin, đôi mắt đỏ hoa.
Sở Quốc Thiên nghe được vậy, chỉ có thể gật gật đầu.
Nếu có thể giúp cô đối phó với đám người này, Lý Tuệ Mai đương nhiên sẽ không phải bị gia tộc ép gả cho Trương Thiệu Hải.
Dù gì cũng đã hứa với Lâm Thanh Di đến giúp bạn của cô ấy, Sở Quốc Thiên cũng không muốn tìm đường lui.
Anh dựng thẳng cổ áo, yên lặng ngồi ở trên ghế phụ uống trà.
Vẻ ngoài điềm tĩnh và ổn định đó, thực sự là một người khác trong nháy mắt.
“ồ? Còn giả bộ mùi mẫn nữa, sao không đi làm diễn viên luôn cho rồi.” Lý Ngọc Hà, người đang trang điểm, liếc nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ khinh thường.
“Cũng đúng, cái thứ người chó khó phân này.
Còn tưởng mình là nhân vật tầm cỡ không bằng! Đáng tiếc sống bám váy phụ nữ, cái thứ vô dụng này, chả có khí chất gì.” Lý Thế Xuyên cười khinh thường.
“Được rồi, Ngọc Hà, Thế Xuyên, đừng nói nữa, sau này hai người chú ý đừng nói lung tung.
Để Sở Quốc Thiên và Lý Tuệ Mai tìm cách cầm chân bọn họ.
Còn những chuyện khác, chúng ta hãy chờ Trương Thiệu Hải tới.
Lý Tông Nam trịnh trọng nói.
“Chú hai, chỉ cần nói với những người đó là Trương Thiệu Hải sẽ tới ngay không phải hơn sao? Nếu để những người đó biết chúng ta đang nói dối bọn họ, e rằng bọn họ sẽ càng tức giận “Các người thì biết cái gì? Mặc dù những người này đều biết bản lĩnh của Trương Thiệu Hải, nhưng Trương Thiệu Hải hiện tại không có ở đây.
Bất quá ta nói cái gì, mà bị bắt lỗi thì sẽ rất nguy hiểm.
Hiểu chưa? Không nói tới Lý Tuệ Mai tính khí thất thường có thể sẽ đối phó với chúng ta, nếu chúng ta tự mình đề cập đến Trương Thiệu Hải, nhưng cô ta phủ nhận ngay tại chỗ thì sao?” Lý Tông Nam hạ giọng.
“Dù sao thì lát nữa đừng nói nhảm, chú hai sẽ thương lượng với bọn họ “Được thôi.
Người nhà họ Lý dọn dẹp xong liền nói bảo mẫu nhanh chóng dọn đồ ăn.
Đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra, một nhóm người bước vào nhà..