Chương 517: Gặp lại Diệp Lệ Á
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Di tràn đầy sự tức giận, cho tới bây giờ, tâm trí cô vẫn không thể nào quên nổi lúc đầu Dương Ngọc Hoa đã bắt nạt mình đến thế nào.
Nhưng không chờ Dương Ngọc Hoa trả lời, Dương Nhã Đan đang nằm trên giường khẽ lên tiếng: "Ngọc Hoa à...!Sao cháu lại tới đây?"
Dương Ngọc Hoa dĩ nhiên thấy Lâm Thanh Di đang tức giận, nhưng cô ta chỉ cười khẩy, đẩy cô ra, nói với Dương Nhã Đan: "Bác gái, lúc trước cháu đã nói những lời xúc phạm đến bác, giờ cháu đến xin lỗi bác ạ.
11
Nói rồi, cô ta ném thẳng giỏ trái cây trong tay xuống đất.
Thấy dáng vẻ không kiên nhẫn kia của cô ta, Dương Nhã Đan không nhịn được nhíu mày, nói: "Ngọc Hoa, cháu không muốn xin lỗi cũng không sao." "Bác gái, cháu đã xin lỗi bác rồi đấy, nếu không còn chuyện gì thì cháu đi trước đây!" Dương Ngọc Hoa không muốn nói thêm lời thừa thãi, vừa dứt lời đã định đi về.
"Cô đứng đó cho tôi!"
Nào biết ngay lúc đó, Lâm Thanh Di bực bội quát lên, muốn nói cho ra lẽ với cô ta, nhưng cô chưa kịp đến gần đối phương thì đã bị Sở Quốc Thiên ngăn cản.
"Thanh Di, đừng gấp, chủ Khánh đã nói chú ấy sẽ xử lý rồi, chúng ta đợi một chút đã." "Gì cơ?" Lâm Thanh Di trừng anh: "Đã lúc nào rồi mà anh còn nói em đợi? Nếu chú Khánh không xử lý được thì anh sẽ làm gì? Tiêu diệt nhà họ Dương sao? Sở Quốc Thiên, anh làm em thất vọng quá, bây giờ con nhỏ đó đang ở ngay trước mắt chúng ta mà đến một câu anh cũng không dám nói, anh nói đi, anh còn làm gì được chứ?"
Đương nhiên cô biết không thể nào đấu lại được Dương Ngọc Hoa, nhưng dù thế nào thì trên danh nghĩa Sở Quốc Thiên cũng là chồng cô, ít ra anh phải nói giúp cô chứ? Thế mà cuối cùng lại khuyên cô đừng làm lớn chuyện, loại đàn ông thế này, bất cứ cô gái nào cũng thất vọng cả!
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Dương Ngọc Hoa nở nụ cười chế nhạo: "Vô dụng chính là vô dụng, giờ tôi không rảnh để ở đây cãi cọ với mấy người đâu mấy người muốn đánh thì nhanh lên đi, đừng có rề rà nữa!"
Lâm Thanh Di nghe vậy thì tức sôi máu, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn cứ nhẹ nhàng khuyên cô: "Thanh Di, đừng tức giận, em yên tâm, trước khi về Hoan Châu, anh nhất định sẽ khiến cô ta và nhà họ Dương phải cho em một câu trả lời hài lòng." "Haha!" Dương Ngọc Hoa cười khẩy, bỏ đi.
Lâm Thanh Di muốn đuổi theo, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì đã bị anh kéo về.
Cô giấy không ra, tức giận quát: "Anh thả em ra! Đồ vô dụng, em không cần anh về Hoàn Châu với em, em tự về!"
Sở Quốc Thiên nhíu mày, cuối cùng, anh gật đầu đồng ý: "Được, anh sẽ đặt chuyến bay sớm nhất cho em" "Không cần, em tự mua vé xe toa cấp năng lượng, không dư tiền để đi máy bay!" Lâm Thanh Di giận dữ nói.
Ủng hộ team chúng mình* bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Mặc dù bây giờ cô là CEO đầy vinh quang của Y dược Thanh Di, tiền lương cũng rất cao nhưng lương được phát theo năm, tạm thời không thể lãnh lương được.
Chưa kể cô nhậm chức đã lâu rồi nhưng vẫn chưa đóng góp công lao thực tế gì cho công ty, nếu cho cô tiền lương cao thì cô cũng không có mặt mũi nào để nhận.
Sở Quốc Thiên không kiên trì, chờ Lâm Thanh Di ăn xong, anh đưa cô đến nhà ga Yên Kinh.
"Sở Quốc Thiên, anh chắc chắn không cùng về Hoan Châu với em sao?" Tại cửa soát vé, Lâm Thanh Di lạnh lùng hỏi.
"Đợi mấy ngày nữa đã, chờ sức khỏe của dì Đan ổn định lại rồi anh về cũng không muộn, về rồi em cũng đừng chỉ lo làm việc nhé, có thời gian thì chơi với cục cưng nữa, đương nhiên em cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy." Sở Quốc Thiên đáp.
Nghe thấy lời này, nét mặt của Lâm Thanh Di mới dịu đi nhưng vẫn không có cảm xúc gì, nói: "Anh cũng vậy.
Dứt lời, cô đi vào cửa soát vé, không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Di ngày càng xa, Sở Quốc Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, nói: "Diệp Lệ Á."
Lập tức có một cô gái với dáng người nóng bỏng bước nhanh tới, kính cẩn nói: "Anh Sở.".