Sau khi Mã Hồng Hải gây áp lực, những vị khách hiện tại cảm thấy lạnh đến buốt cả sống lưng, bọn họ dùng một ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
Trong mắt không giấu nổi sự thương hại.
Ai mà không biết trưởng môn của Thanh Phong môn là một người có năng lực cơ chứ? Cậu nhóc này dám gây rắc rối trong lễ cưới của con trai trưởng môn phái Thanh Phong môn.
Có phải đang ngại cuộc đời mình quá dài hay không?
Lúc này những người trong nhóm Chu Chấn Kiệt là cảm thấy sốc nhất trên mặt cả đám đều mang thần sắc kinh ngạc.
"Anh ta có biết mình đang làm gì không?"
"Điên, điên rồi, gã này đang muốn khiêu chiến với Thanh Phong môn sao!"
"Ha ha, anh chàng này thật can đảm.
Ở nha họ Chu chúng ta gây chuyện còn chưa tính hiện tại còn đến Thanh Phong môn kiếm chuyện.
Cha, chúng ta nhất định phải phủi sạch quan hệ với hắn, nếu không đến lúc hắn chết cũng có thể đem nhà chúng ta liên lụy!" Chu Ba không nhịn được nói.
Chu Chấn Kiệt nghe vậy cũng lạnh giọng nói.
"Đến lát nữa, tất cả mọi người đều quản tốt cái miệng của mình, coi như không quen biết với hắn!"
Thực ra, nếu không có Chu Ba nhắc nhở, thì tại thời điểm Sở Quốc Thiên cứu Uông Giai Kỳ ông ta đã quyết định đem toàn bộ quan hệ phủi sạch.
Ngay từ đầu ông ta đã biết lần này Sở Quốc Thiên đi theo bọn họ đến Thanh Phong môn là có mục đích không đơn giản.
Và rất có thể lần này anh ta đến đây là vì Uông Giai Kỳ.
Mà Uông Giai Kỳ kia là người đã bị một vị nào đó trong Thanh Phong môn nhìn trúng.
Cho nên muốn cứu Uông Giai Kỳ không khác nào khiêu chiến với Thanh Phong môn.
Đây là điều cho dù nghĩ thôi bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Trong khi nhóm người nhà họ Chu đang suy nghĩ, thì Lưu Chính Phong đã sốc đến điếng người, bởi vì ở đây chỉ có một mình ông ta biết Sở Quốc Thiên chính là Thần y Sở của Hoan Châu.
Ông ta vốn tưởng rằng một khi Thần y Sở muốn đến Thanh Phong môn, dù không được mời mà đến thì người của Thanh Phong môn cũng sẽ lấy lễ tiếp đãi, nhưng xem ra lần này ông ta tính sai rồi, lần này Thần y Sở đến chính là muốn đại náo Thanh Phong môn.
Ngay khi ông ta biết mình đã vô tình can dự vào cuộc chiến giữa hai bên, trái tim ông ta liền nhảy lên tới cổ họng lần nữa, cầu nguyện liên tục, mong rằng lần này không xảy ra chuyện lớn.
Lúc này, chỉ trong một thời gian ngắn một đám đệ tử của Thanh Phong môn đã chạy tới.
Sau khi họ bao vây Sở Quốc thiên, họ định hạ gục anh ta, nhưng vào một thời điểm quan trọng, Mã Hồng Hải đã ngăn họ lại.
"Anh bạn trẻ, nếu không cho tôi lý do, đừng trách tôi không khách sáo!" Mã Hồng Hải híp mắt nói.
Đối mặt với cơn giận dữ đang sôi trào của Mã Hồng Hải, Sở Quốc Thiên chỉ trầm giọng nói: "Mã Hồng Hải, bớt nói nhảm lại, lần này tôi đến đây, chỉ để lấy lại công bằng cho Uông Giai Kỳ!"
"Uông Giai Kỳ là ai?" Mã Hồng Hải cau mày nhìn, nheo mắt hỏi.
"Thưa trưởng môn, Uông Giai Kỳ là cháu gái của Uông trưởng lão, bà ấy là họ hàng của người." Một vị quản gia lớn tuổi đáp.
Mã Hồng Hải lúc này mới nhớ ra, nhưng ông ta không hề có nhiều ký ức về người bà con xa đến mấy đời này, cho nên chỉ thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Quản gia chưa kịp trả lời thì Sở Quốc Thiên lại nói: "Uông Giai Kỳ là bạn của tôi.
Thật đáng tiếc là sau khi cô ấy bị đưa đến Thanh Phong môn của ông, cô ấy đã bị ngược đãi một cách tàn nhẫn.
Không chỉ bị thương ở vai, mà chân trái của cô ấy cũng bị gãy.
Ông thấy các người không cần cho tôi một lời giải thích hay sao?"
Sở Quốc Thiên nói lời này một cách rất tự nhiên, nhưng một đám khách khứa trong sảnh tiệc nghe xong, không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn còn yêu cầu Thanh Phong môn cho hắn một lời giải thích, hắn lấy dùng khí từ đâu ra, không sợ chuyện này sẽ khiến Thanh Phong môn hoàn toàn tức giận sao?
Mã Hồng Hải nhìn Sở Quốc Thiên thật sâu, sau đó hỏi Mã Nguyên Đào đang đứng bên cạnh: "Chuyện này là do con làm à?"
"Sao có thể!" Mã Nguyên Đào lắc đầu phủ nhận.
Mã Hồng Hải thấy thế, lập tức hiểu được nhất định chuyện này có liên quan đến con trai mình, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Sở Quốc Thiên dám gây chuyện ở Thanh Phong môn, chuyện này không thể tha thứ.
Ông ta hít một hơi thật sâu, rồi trầm giọng hỏi: "Anh bạn nhỏ, đừng nói tới chuyện khác.
Hôm nay là ngày vui của con trai tôi, nếu khô chê thì có thể ngồi xuống uống một ly rượu nhạt.
Nếu không muốn uống, anh cũng có thể về trước.
Sau đó chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích."
Ngay khi Mã Hồng Hải nói câu này, bốn phía khách mời đều trở nên ngơ ngác.
"Nghe thấy không, mau cút đi, đây không phải là nơi có thể đến gây chuyện."
"Mã Trưởng môn người lớn không chấp tiểu nhân tha cho người một lần, người nên nhân lúc ông ấy còn chưa tức giận, có thể chạy bao xa thì nên chạy đi."
"Nhanh lăn, không lẽ còn muốn đứng đó chịu chết sao?"
"Thật là một thằng ngớ ngẩn!" Nghe thấy một đám người đang đứng về phía Thanh Phong môn mà nói chuyện, Mã Nguyên Đào không nhịn được mỉm cười.
Sau đó, hắn ta nói với Mã Hồng Hải: "Bố, hãy để chuyện này cho con.
Bố cứ yên tâm uống rượu với Đạo Hoàng và các vị tiền bối khác là được."
"Chú ý chừng mực!" Mã Hồng Hải cũng không quá để tâm đến chuyện này, gật đầu, sau đó lại ngồi xuống.
Nhìn thấy Mã Hồng Hải dám phớt lờ mình, sắc mặt Sở Quốc Thiên chợt trầm xuống, chỉ nhàn nhạt nói: "Còn năm giây nữa, nếu các người không đem người làm Uông Giai Kỳ bị thương giao ra đây, thì đừng trách tôi bất lịch sự!"
Chà!
Ngay khi câu nói này được đưa ra, cả sảnh tiệc lập tức sôi sục.
Không ai nghĩ rằng Sở Quốc Thiên lại dám nói những lời ngông cuồng vào lúc này.