**********
Nhà họ Lý đã sớm điều tra qua Sở Quốc Thiên rồi, cũng không có bối cảnh gì, lý lịch duy nhất chính từng làm quân y mấy năm.
Thành thật mà nói, bây giờ bọn họ hận không thể lập tức ngũ mã phanh thấy Sở Quốc Thiên. Chưng mà hôm nay vẫn chưa phải là ngày tốt để động thủ, huống chi, trong phòng còn có nhiều khách khứa như vậy.
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua Lý Hạ Thiên rồi thong thả ung dung đi qua, ánh mắt Lý Tiêu Minh ngưng lại, định ngăn lại, nhưng Lý Hạ Thiên lại lắc đầu ngăn cản anh ta.
Sở Quốc Thiên cứ thế đi thẳng đến trước chỗ cách người Lý Hạ Thiên một mét mới chậm rãi đứng lại: “Ông Lý, tôi tới đây chỉ để thông báo cho ông một việc, lập tức rút người đã phải đến Hoan Châu về!”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Lý Hạ Thiên híp mắt.
“Cũng không sao cả, không phải là tôi đã tự mình tới đây rồi hay sao?” Sở Quốc Thiên cười khẽ.
Không biết tại sao, nhìn ý cười như có như không ở khóe miệng Sở Quốc Thiên, trong lòng đám người nhà họ Lý đều có loại linh cảm không tốt. Nhưng khi nghĩ đến đám đông khách khứa xung quanh, lại còn có có cậu chủ nhà họ Cơ, bọn họ liền xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.
“Nghe giọng điệu này của mày là đang uy hiếp nhà họ Lý chúng tao sao?” Lý Tiêu Du ở một bên dẫn đầu lên tiếng.
Anh ta không rõ rốt cuộc Sở Quốc Thiên lấy tự tin đó ở đâu ra mà dám một mình xông vào nhà họ Lý uy hiếp bọn họ. Ở Tôn Châu, chỉ cần là người có chút suy nghĩ thì cũng không dám đắc tội nhà họ Lý như vậy.
“Chát!”
Nào biết, anh ta nói vừa xong, thân hình Sở Quốc Thiên chợt lóe, quăng cho anh ta một cái tát vang dội. “Mày..."
Lý Tiêu Du giận tím mặt, anh ta sờ sờ gương mặt đã sưng đỏ, đang muốn phát tác, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đồng tử đột nhiên liền co rụt lại.
Chỉ thấy Sở Quốc Thiên lấy tốc độ quỷ dị đến sát anh ta, bóp chặt lấy yết hầu của anh ta trong tình trạng anh ta căn bản không kịp phản ứng. “Buông... Buông ra!”
Lý Tiêu Du giãy giụa, nhưng mà anh ta càng muốn phản kháng, bàn tay đang bóp yết hầu anh ta của Sở Quốc Thiên lại càng siết chặt lại, không bao lâu sau, cả khuôn mặt anh ta đều dần trở nên đỏ lựng vì thiếu oxy.
“Dừng tay!”
“Mau thả cậu chủ ra!"
Một đám vệ sĩ nhà họ Lý nói rồi lập tức nhằm về phía Sở Quốc Thiên.
Nhưng bọn họ vừa mới tới gần, Sở Quốc Thiên lại đột nhiên nhấc Lý Tiêu Du lên, coi Lý Tiêu Du trở thành một vũ khí hình người, hung hăng quét bay bọn họ ra ngoài.
Cái gì vậy?
Tất cả bản lĩnh mà Sở Quốc Thiê biểu hiện ra ngoài, lập tức làm con cháu nhà họ Lý biến sắc, cho dù là Cậu chủ Cơ ở một bên cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh thêm một cái.
Quét bay một đám vệ sĩ, Sở Quốc Thiên Isji kéo Lý Tiêu Du như kéo một con chó chết, nhàn nhạt nói: “Nhà họ Lý nên tự trả giá cho chính hành vi của mình.”
"Mày... Rốt cuộc mày muốn thế nào?” Tuy là Lý Hạ Thiên sống hơn nửa cuộc đời, đã trải qua vô số mưa gió, nhưng cũng bị sự mạnh mẽ của Sở Quốc Thiên làm cho kinh sợ.
“Ông cảm thấy như nào?” Sở Quốc Thiên nở nụ cười lạnh lùng, tiếp theo liền trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, túm Lý Tiêu Du rồi hung hăng đập xuống đất.
"Ầm!"
Sức lực của Sở Quốc Thiên lớn, cho dù toàn bộ trong phòng đều đã trải thảm lông dễ nhập khẩu rất dày, cũng vẫn phát ra một âm thanh trầm đục làm cho người ta phải giật mình.
Còn có người nhát gan, không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.
Mà lúc này, Lý Tiêu Du sớm đã không còn là cậu chủ Nhà họ Lý hừng hực khí thế, trông anh ta như một con chó sắp chết, hơi thở thoi thóp tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Lão đại!”
“Anh cả!”
Đám người Lý Hạ Thiên lập tức kinh hộ, muốn đỡ Lý Tiêu Du dậy, nhưng rồi lại sợ động tác của mình làm vết thương của Lý Tiêu Du càng nặng hơn.
Lúc con cháu nhà họ Lý đang kiểm tra vết thương của Lý Tiêu Du, những vị khách khác trong phòng đã ngây ra như phỗng, bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng được, một người cháu rể nho nhỏ nhà họ Triệu, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà tới trước mặt mọi người hành hung cậu chủ nhà họ Lý.
Mắt thấy Sở Quốc Thiên chậm rãi đi về phía Lý Hạ Thiên, Lý Tiêu Minh lập tức ngăn ở trước người anh, đồng thời tức giận kêu lên: “Người đâu mau tới, bảo vệ ông chủ!”
Ngay lập tức, vô số vệ sĩ nhanh chóng ùa vào nhà, vây kín lấy Sở Quốc Thiên ba vòng trong ba vòng ngoài.
Lý Tiêu Minh thấy thế, lúc này mới khôi phục một chút tự tin, lạnh giọng chất vấn Sở Quốc Thiên: “Sở Quốc Thiên, anh điên rồi sao? Anh hành hung trước mặt mọi người như vậy chính là phạm tội!”
“Phạm tội?”
Sở Quốc Thiên cười mỉa mai: “Nếu cậu biết đây là phạm tội thì vì sao lại lần lượt phải người tới Hoan Châu đâm người nhà của tôi bị thương, lúc các người hạ lệnh, thì có nghĩ tới đấy là đang phạm tội hay không?”