Chương 676: Yên Tâm
“Em và con vào trong xe trước đi, đừng để Bảo Nhi sợ hay em bị thương.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.
Lâm Thanh Di vẫn không yên tâm trong lòng, nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ không muốn rời đi.
“Anh không sao đâu, em yên tâm đi, lát nữa anh sẽ ra xe tìm mẹ con em” Sở Quốc Thiên lại nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Di.
Nghĩ đến Bảo Nhi, Lâm Thanh Di chỉ có thể thỏa hiệp.
“Vậy anh chú ý an toàn đấy.” Lâm Thanh Di cắn chặt răng nói.
Sở Quốc Thiên mỉm cười gật đầu, thấy Lâm Thanh Di biến mất khỏi tầm mắt anh, lúc này anh mới quay đầu nhìn Hắc Hồ.
Lửa giận trong lòng Hắc Hổ đã không thể kiềm chế nổi nữa, anh ta đã đã lãng phí quá nhiều thời gian để nói mấy lời thừa thãi với Sở Quốc Thiên rồi, không muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa.
Vì vậy, anh ta vung tay lên, ba tên đàn ông hung dữ kia xoa xoa bàn tay, vẻ mặt hung ác sầm sì nhìn về phía Sở
Quốc Thiên.
Tên cao lớn nhất trong đó nặng khoảng hơn một trăm cân, mặc đồ đen, cơ bắp phồng lên, khiến người ta nhìn vào không khỏi sợ hãi.
Anh ta cực kỳ khinh thường nhìn Sở Quốc Thiên, khỏe miệng mím chặt, giơ tay hung hăng vung một nắm đấm qua.
Nhìn thấy tình hình này, đảm người vây quanh xem đều không khỏi căng thẳng, theo bản năng nhằm chặt mắt lại không dám nhìn, chỉ lo rằng một giây sau sẽ thấy thảm cảnh máu bằn tung tóe ngay tại chỗ.
Nhưng Sở Quốc Thiên có vẻ hoàn toàn không chút để
Không hề có âm thanh xương vỡ vụn như đã đoán trước, thay vào đó là một tiếng kêu la thảm thiết, thô kệch.
Mọi người đều bị dọa sợ giật nảy mình, nghe thấy động tĩnh, ai nấy đều tò mò mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cầm đều như muốn rớt xuống mặt đất đến nơi.
Chỉ thấy tên đàn ông vốn dĩ là người vung nằm đấm kia lúc này lại ngã nhào trên mặt đất, ôm lấy cánh tay chính mình, phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Ngay cả mấy tên cường tráng đi theo phía sau anh ta cũng vậy.
Ai nấy đều ngã sõng soài, dáng vẻ chật vật, co quắp nằm trên mặt đất.
Nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết, cùng với dáng vẻ chật vật lăn lộn trên mặt đất của những người đó.
Đám người khó có thể tưởng tượng được người có thể khiến đám đàn ông cường tráng đó thành ra như vậy rốt cuộc phải mạnh tới mức nào.
Mà những thương tích này không ngờ lại là do thanh niên trẻ tuổi trông có chút yếu ớt trái ngược với mấy tên đàn ông cường tráng đó làm ra.
Rốt cuộc sao anh lại làm được như vậy? Không ít người bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã nhắm mắt lại, vì vậy đã bỏ lỡ một màn ấn tượng như vậy.
Nhưng cho dù bọn họ mở mắt, sợ là cũng chẳng thể nhìn rõ anh đã ra tay như thế nào.
Hắc Hổ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên trán lập tức đổ ra mấy lớp mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ khó mà tin nổi, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy chứ." Sở Quốc Thiên khinh thường nhìn đối phương một cái, khỏe môi cong leenn một nụ cười giễu cợt.
“Hội Kền Kền, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Giọng nói anh không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để truyền tới tại Hắc Hồ.
Mấy tên tay to mặt lớn số một số hai ở hội Kền Kền từng khiến không ít người phải chịu khổ sở nhưng hôm nay, chỉ trong nháy mắt đã bị Sở Quốc Thiên hạ gục.
Điều này khiến cho Hắc Hổ nhất thời không thể chấp nhận nổi, việc khiến bọn họ càng khó tin hơn là ánh mắt khinh thường và giọng điệu mỉa mai của Sở Quốc Thiên.
Nhất thời khí huyết sục sôi cuồn cuộn, gần xanh trên trán nổi rõ lên.
“Thắng nhãi này, đừng có mà đắc ý!” Hắc Hồ ném điều thuốc xuống mặt đất, tức giận mắng.
“Con mẹ nó mày có sức mạnh đúng không, không sợ hội Kền Kền chúng tạo chứ gì, tao không tin, mày cứ đứng đó đừng có đi, đợi ông đây gọi người tới xử lý mày! “Đừng tưởng là ông đây không có người ở phía sau, nói ra sợ là khiến mày sợ chết khiếp mất!”
Nói rồi, Hắc Hồ rút điện thoại di động ra, gọi đi một cuộc điện thoại..