Chương 682: Không Hiểu Tiếng Người Sao
Châu Như Vân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Uyển Vy, cô đừng có tùy hứng, phải nằm chắc cơ hội lần này.
Lâm Uyển Vy không để ý tới Châu Như Vân.
“Anh biết, em cảm thấy tuổi của em còn nhỏ, sợ anh bị trì hoãn một thời gian dài, nhưng anh không để ý, thật đấy,
Uyển Vy, mong em hãy tin anh, anh tình nguyện đợi em!” Vẻ mặt Châu Tuấn Việt đầy thâm tình, không hề có chút ảnh hưởng nào.
Anh ta đặt tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dù sao thì ở trong lòng em, chỉ có người đàn ông như anh mới xứng đáng với em thôi.
Trong lòng Lâm Uyển Vy vô cùng phiền muộn, thẳng thừng nói: "Châu Tuấn Việt, lúc trước tôi đã từng nói rõ ràng với anh rồi, tuổi của tôi còn nhỏ, không phù hợp để nói về những chuyện này, anh nghe không hiểu sao
Châu Tuấn Việt nghe vậy, vẫn như cũ không bị ảnh hưởng chút nào, anh ta lại nói tiếp: “Uyển Vy, em đừng như vậy, anh tình nguyện đợi em, bởi vì anh đối với em là thật lòng.
Những người khác nghe vậy, chỉ có một suy nghĩ.
Người đàn ông này quả thâm tình rồi.
Người được anh ta yêu thật sự quá hạnh phúc rồi.
Châu Như Vân ở bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng cảm động, cô ta nhìn Lâm Uyển Vy nói: “Uyển Vy, cô xem cô may mắn biết bao, kiếp trước của cô chắc chắn đã giải cứu thế giới!” “Đúng vậy, có thể được anh Châu yêu như vậy, cô nên cảm thấy thỏa mãn đi.” “Đồng ý anh ấy đi, đồng ý anh ấy đi.”
Những người xung quanh đều ồn ào lên theo.
Lâm Uyển Vy bị ép tới nỗi có chút sốt ruột, tức giận đỏ mặt quát: “Châu Tuấn Việt, anh nghe không hiểu tiếng người hay là giả vờ nghe không hiểu thế!”
Sở Quốc Thiên thấy vậy, càng muốn đi tới giúp Lâm
Uyển Nhi giải vây.
Nhưng anh vừa mới đi vào thì đã bị hai tên bảo vệ to lớn ngăn lại.
Một tên bảo vệ đeo kính lạnh lùng nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Anh Châu đang tỏ tình, những người không liên quan không được phép đi vào!”
Nói rồi, duỗi tay đẩy Sở Quốc Thiên ra.
“Tôi là Sở Quốc Thiên, đây là khách sạn công cộng, hơn nữa Uyển Vy là em gái tôi!”
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Các người có tư cách gì mà chặn tôi?” “Là em gái anh thì sao chứ?" Bảo vệ hừ một tiếng, bật cười nói: “Cho dù có là vợ của anh đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì!
Một tên bảo vệ khác cũng cười nhạo nói: “Lần tỏ tình này, anh Châu đã ra lệnh, ai cũng không được phá hoại, anh là cái thá gì chứ? Muốn đi vào thì đợi chuyện của anh Châu thành công đã rồi nói tiếp!”
Vẻ mặt Sở Quốc Thiên trầm xuống, quát lên: “Tránh ra! “Ai da, còn dám tức giận nữa à?” Tên bảo vệ mặt đen ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không vui nói: “Trong lòng có không thoải mái thì cũng cố mà nhịn, ngoài trừ tự mình ra ngoài đâm vào tường thì có thể làm cái gì khác? Mau cút đi, đừng có mà ở đây làm chướng mắt"
Khi Sở Quốc Thiên nói, Lâm Uyển Vy là em gái của anh, đảm bảo vệ này đã biết thân phận của anh.
Chính là tên con rể ăn bám nhà họ Lâm Chính là tên hèn nhát bất lực, bị người ta coi như rác rưởi.
Nghĩ vậy, nhóm bảo vệ lại càng nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt tràn đầy xem thường và khinh miệt
Sở Quốc Thiên không để ý tới suy nghĩ của bọn họ, lại tiếp tục nói: “Tránh ra cho tôi!” “Anh nghe không hiểu tiếng người hay gì vậy?” Tên bảo vệ mặt đen lại nói tiếp: “Anh Châu đang có chuyện quan trọng, anh cút ra xa một chút đi.”
Anh ta vừa nói vừa vung nằm tay uy hiếp lên.
Cứ như thể nếu Sở Quốc Thiên không đi, anh ta sẽ đánh người ngay vậy.
Phanh!
Một tiếng vang lớn vang lên, Sở Quốc Thiên cũng không muốn phí lời nữa, trực tiếp đẩy mấy người này ngã xuống đất.
Động tĩnh như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Anh!” Lâm Uyển Vy vừa nhìn thấy Sở Quốc Thiên, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, theo bản năng nhào tới.
Châu Tuần Việt thấy Lâm Uyển Vy có dáng vẻ "cấu kết làm bậy" như vậy, trong lòng không khỏi sốt ruột..