“Ông Triệu!” “Ông Vương!" “Ngài Nam Cung
Lúc đám người Triệu Thiên Hoằng xuất hiện ở tầng trệt, ngay lập tức có một đám đệ tử của Y Đạo Môn tới tấp chào hỏi.
Mà mấy người Triệu Thiên Hoằng cũng không có trả lời, bởi vì họ đã trông thấy ở phía trước có một đám người đang xảy ra xung đột với đệ tử của Y Đạo Môn.
Đám người này ai cũng mặc quần áo luyện võ màu tím, vẻ mặt phách lối, thái độ kiêu căng, người cầm đầu lại là kẻ thay mặt Dược Các gửi thư khiêu chiến cho Sở Quốc Thiên trước đó, Viễn Duy.
“Viên Duy, cậu đang làm cái gì vậy?” Triệu Thiên Hoằng lạnh lùng hỏi.
“Làm gì sao? Triệu Thiên Hoằng, chúng tôi đến đây để làm gì chẳng lẽ các người còn không biết rõ sao?”
Ai biết được, Viên Duy nghe xong thì lại tràn đầy mỉa mai nói: “Trước đó thần y Sở đã nhận thư khiêu chiến của Các chủ của chúng tôi, nhưng bây giờ đã qua ngày rồi mà anh ta cũng không ứng chiến, dù sao thì các người cũng nên cho chúng tôi một câu trả lời hợp lí chứ nhỉ?”
Đám người nghe vậy thì thay đổi nét mặt.
“Các chủ của chúng tôi đợi tận sáu tiếng cũng không thấy thần y Sở đến, sao vậy, bây giờ Y Đạo Môn của các người ngang ngược đến như vậy sao? Hay là nói thần y Sở của các người sợ rồi?”
Lúc này Viên Duy không còn cung kính và e sợ như lúc đối mặt với Sở Quốc Thiên lúc trước nữa, mà là vẻ mặt tràn đầy khinh thường và mỉa mai.
Bởi vì Sở Quốc Thiên lỡ hẹn nên khiến cho tất cả người ở Dược Các cho rằng anh sợ Các chủ của Dược Các cho nên mới không dám ứng chiến.
Nếu như đã sợ Các chủ của nhà mình, vậy thì sao anh ta còn phải nể mặt của thần y Sở chứ? “Làm càn!” “Sỉ nhục môn chủ của chúng tôi như vậy, các người mau xin lỗi ngay!” “Thật quá đáng..
Nghe thấy lời nói không chút khách sáo nào của Viên Duy, một nhóm đệ tử của Y Đạo Môn lập tức lên tiếng hét lớn.
Triệu Thiên Hoằng thấy thế thì vội vàng khoát tay áo, thật ra thì ông ta cũng không ngờ Sở Quốc Thiên vẫn chưa trở về, mà quá đáng hơn là, vậy mà bọn người của Dược Các lại đánh đến cửa rồi.
Trầm ngâm vài giây, Triệu Thiên Hoằng nghiêm mặt nói: “Cậu Viên, mong mọi người đừng nên hiểu lầm, cậu Sở chỉ là vì lâm thời có việc nên chậm trễ, vẫn chưa kịp trở về từ nơi khác, liên quan đến việc của thư khiêu chiến, trước tiên tôi có thể thay mặt cho cậu ấy xin lỗi người của Dược Các, vẫn mong có thể nới ra thêm mấy ngày.
“Đừng có mà giả bộ với tôi!”
Ai ngờ đâu Viên Duy lại khó chơi: “Nếu như thần y Sở không có đến nghênh chiến, vậy thì cho thấy anh ta đã từ bỏ tranh tài, tất nhiên cũng là thua, dựa theo giao hẹn trước đó, anh ta phải đưa cho chúng tôi một viên Ban Hổ Châu, bây giờ các người mau giao viên Ban Hổ Châu ra đây!” “Chuyện này.” Vẻ mặt của Triệu Thiên Hoằng cứng đờ.
“Thế nào, chẳng lẽ các người còn định quỵt nợ hay sao?” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ te*am nha!!!
Viên Duy cười lạnh nói: “Triệu Thiên Hoằng đừng trách tôi không nhắc nhở ông, trận khiêu chiến lần này Dược Các chúng tôi đã mời vài ông lớn của giới y học trong nước của nước Viễn, nếu như các người dám quỵt nợ thì tôi tin là tiếng tăm vừa mới tích góp được của Y Đạo Môn sẽ lập tức biến mất hầu như không còn nữa, thậm chí là tiếng xấu lan xa, ông có tin hay không?”
Lời này vừa nói ra khiến cho vẻ mặt của đám người Triệu Thiên Hoằng giật mình thay đổi.
Cuối cùng, vẫn là ông ta lên tiếng: “Cậu Viên, tôi đã nói đó là hiểu lầm, môn chủ của chúng tôi vẫn chưa trở về.
“Triệu Thiên Hoằng, đừng trách tôi không cho thần y Sở cơ hội, Các chủ của chúng tôi đã nói, nếu như anh ta thật sự có chuyện chưa trở về thì chúng tôi có thể cho anh ta bảy mươi hai tiếng.
Chỉ cần trong bảy mươi hai tiếng này các người ngoan ngoãn giao Ban Hổ Châu ra thì xem như bỏ qua chuyện này, nếu không thì...Các người đợi mà tiếp nhận lửa giận của Dược Các chúng tôi đi!”
Viên Duy nói xong những lời này thì cười lạnh một lần nữa, sau đó mới mang theo một đám đàn em rời khỏi Y Đạo Môn..