Xin cảm ơn
**********
Rất nhanh, tất cả bài thi đã được nhân viên thu thập xong, cũng nộp lên trong tay của tất cả khách quý ngồi ghế khách quý.
Những vị khách quý tổng cộng sáu người, bọn họ cũng là thành viên của ban giám khảo của đại hội phân biệt thuốc lần này, và Thượng Vân Minh là chủ tịch của ban giám khảo.
Lúc ban giám khảo bắt đầu chấm bài thi, tất cả ánh mắt của mọi người sáng quắc nhìn chằm chằm bọn họ, suy cho cùng, vòng này khác với sát hạch của vòng thứ nhất, bài sát hạch của lần này sẽ bình chọn ra ba bài thi ưu tú nhất, có vai trò quan trọng quyết định đến ngôi vị quán quân.
Hơn nữa căn cứ theo quy tắc, sau khi ba bài thi được ban giám khảo lựa chọn sẽ kết bạn với toàn khán giả để bình phản, chỉ cần có người nghi ngờ thì đánh giá lại một lần nữa cho đến khi khiến cho tất cả mọi người tin phục mới thôi.
Cho nên không ai sẽ bỏ qua kết quả thi đấu của lần sát hạch thứ hai này, bởi vì kết quả này rất có thể còn sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng của mười thiên tại đại đệ tử của Dược Các, cho dù là các cấp cao của Dược Các cũng đều sẽ trọng điểm chú ý đến.
Bởi vì lượng người giảm đột ngột, hơn nữa cộng với sự chuyên nghiệp của ban giám khảo nên vòng thứ hai của cuộc thi rất nhanh đã có kết quả.
Trong đó, ba người xuất sắc nhất thuộc về ba người đứng đầu trong mười đại đệ tử thiên tài.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Người đứng thứ nhất, Ngô Viêm Tổ, con cháu của dòng họ nhà họ Ngô Đông Y thế gia, cũng là xếp thứ nhất trong xếp hạng mười đại đệ tử thiên tài của Dược Các.
Người đứng thứ hai là Trần Thực và người đứng thứ ba là Lưu Nguyệt Kiều, cũng là xếp thứ hai và xếp thứ ba trong bảng xếp hạng mười đại đệ tử thiên tài của Dược Các.
Đối với kết quả này, tuy rằng đại đa số tuyển thủ đều đã chuẩn bị trong lòng, nhưng nhiều ít vẫn có chút thất vọng, rốt cuộc, ai cũng không muốn vẫn luôn bị người khác đứng trước mình, bọn họ cũng muốn ngẩng cao đầu mà.
“Đợi đã!”
Chính vào lúc Thượng Vân Minh chuẩn bị tuyên bố kết quả, bỗng nhiên, Âu Dương Hưng ngồi trên ghế khách quý ngăn cản ông ta lại.
“Âu Dương Hưng, làm sao vậy?” Thượng Vân Minh hỏi.
“Thượng lão, ông mau đến xem xem phần bài thi này đi!”
Thượng Vân Minh nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn là đi qua.
Sau khi ông xem xong phần bài thi trong tay Âu Dương Hưn, sắc mặt không khỏi thay đổi, hướng về phía ghế ngồi tuyển thủ hỏi: “Mộ Dung Kính, cậu qua đây một chút!”
Mộ Dung Kính?
Mọi người sửng sốt, không rõ tên này lại gây ra chuyện gì.
Nhưng Lưu Nguyệt Kiều dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ta nhìn Tân Vận Hải hỏi: “Cậu sẽ không lại giở thủ đoạn nhỏ nào chứ?”
“Đương nhiên.” Khoé miệng Tân Vận Hải hiện lên một tia đắc ý, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên vô cùng lạnh lùng âm u.
“Rốt cuộc cậu đã làm cái gì?” Lưu Nguyệt Kiều hiếu kỳ nói.
“Cũng không có gì, chính là thay đổi câu hỏi cuối cùng trong bài thi của cậu ta mà thôi.” Tân Vận Hải cười nói.
Ánh mắt Lưu Nguyệt Kiều sáng lên, nhìn Tân Vận Hải tràn đầy tán thưởng nói: “Tiểu tử cậu không tồi đâu, nếu như chuyện này thật sự thành công rồi, cho dù sau đó bị bại lộ tôi cũng nhất định sẽ giúp cậu xin tha thứ!”
“Ha ha, vậy cảm ơn Lưu sư tỷ!” Tân Vận Hải chắp tay nói.
Ở Dược Các, Lưu Nguyệt Kiều chính là xếp thứ ba trong mười đại đệ tử thiên tài, cho dù là Tân Vận Hải, hay là Trương Nghiên, địa vị đều không đuổi kịp cô ta.
Sở dĩ tiếng tăm của cô ta không bằng Trương Nghiên, một là bởi vì nhan sắc quả thật kém so với Trương Nghiên, thứ hai là bởi vì cô ta và Trương Nghiên là chị em thân thiết tốt nhất, bởi vì vấn đề tính cách của hai người, cho nên tuy rằng Trương Nghiên xếp hạng thứ tư, nhưng lại nổi tiếng hơn so với cô ta đệ tử thiên tài xếp hạng thứ ba.
“Đúng rồi, rốt cuộc cậu đã đổi câu hỏi của Mộ Dung Kính thành cái gì?” Bỗng nhiên, Lưu Nguyệt Kiều tò mò nhìn về phía Tân Vận Hải nói.
“Tôn Tư Mạc kim châm luận chị biết chứ?” Tân Vận Hải nghe vậy, thừa nước đục thả câu đáp lại một câu.
“Phí lời, cậu biết, chẳng lẽ tôi còn không biết sao?” Lưu Nguyệt Kiều mắt trợn trắng, nhưng ngay sau đó, dường như cô ta nghĩ tới điều gì đó, nhìn chằm chằm Tân Vận Hải tràn đầy không dám tin tưởng nói: “Cậu.....cậu là nói cậu đổi thành kim châm luận?”
“Thông minh!” Tân Vận Hải cười đắc ý, tuy rằng số lượng từ của kim châm luận không nhiều lắm, chỉ có ít ỏi năm trăm từ, nhưng lại khiến cho tất cả các Đông Y đều đau đầu, chính là bởi vì văn tự nó sử dụng đều là chữ giáp cốt, mà tôi cũng không làm khó dễ Mộ Dung Kính, chỉ là bắt cậu ta viết chính tả một lần kim châm luận thôi ha ha…… Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nào biết cậu ta vừa nói xong, lại bị Lưu Nguyệt Kiều hung hăng đạp một phát.
"Ai da!"
Tân Vận Hải hộ nhỏ một tiếng, giận dữ hỏi nói: “Lưu sư tỷ, chị đá tôi làm gì?”
“Tôi đá chết cậu tên ngốc này, còn viết chính tả văn giáp cốt kim châm luận, sao cậu không để cho cậu ta viết chính tả Sử Ký?” Lưu Nguyệt Kiều oán hận nói: “Loại câu hỏi này thầy giám khảo liếc mắt một cái là có thể phát hiện, chẳng trách Âu Dương Hưng đã gọi Thượng lão đến, cậu chờ chịu lỗi đi!”
"Dm!"
Nghe thấy lời này, Tân Vận Hải cũng ý thức được mình làm quá khoa trương, ngộ nhỡ bị thầy giám khảo điều tra ra bài thi của một mình Mộ Dung Kính đặc biệt nhất, muốn tra ra rốt cuộc là ai, vậy cậu ta há chẳng phải là không đạt được mục đích sao?
Sở Quốc Thiên không biết mình lại bị Tân Vận Hải bày trò, lúc này trong ánh mắt chăm chủ của mọi người anh chậm rãi đi lên trên đài cao.
“Mộ Dung Kính, câu hỏi này là cậu trả lời sao?” Nhìn ‘ Mộ Dung Kính đang đứng yên trước mặt mình, Thượng Vân Minh nghiêm túc hỏi.
Sở Quốc Thiên nhìn lướt qua bài thi trong tay Thượng Vân Minh, thờ ơ trả lời: “Không sai.
Nhưng, đúng lúc này, giám khảo Triệu Chí Quân lại giận dữ quát Sở Quốc Thiên: “Láo xược, Mộ Dung Kính, cậu cũng dám gian lận trong lúc thi đấu, cậu biết hậu quả của việc làm như vậy thế nào không?”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên..