Tiểu Vương sững sờ nhìn Sở Quốc Thiên, qua một lúc sau cậu ta mới hoàn hồn lại: “Anh Sở, tôi không hiểu ý anh cho lắm!”
“Rất đơn giản, cái tôi muốn không phải là kết quả mà chính là quá trình. Nói trắng ra là Sở Quốc Thiên tôi cũng không phải là thiếu tiền, cũng không nghĩ sẽ để công ty trở nên lớn mạnh như vậy, cho dù cuộc chiến lần này sẽ làm cho sinh lực của Y dược Thanh Di bị tổn thương nặng nề, tôi cũng có năng lực làm cho nó tái sinh trong đống tro tàn, thậm chí là còn lớn mạnh hơn so với bây giờ.”
“Nhưng mà tập đoàn Thanh Vân không giống như vậy, cho dù có nhà họ Nam Cung làm chỗ chống lưng vững chắc cho bọn họ, thì vẫn sẽ không phải là đối thủ của tôi, cái tôi cần làm là từ từ chậm rãi giày vò bọn họ, làm cho bọn họ hưởng thụ được quá trình bị hành hạ, cho đến khi hoàn toàn đầu hàng!”
Nghe mấy lời của Sở Quốc Thiên chậm rãi nói, Tiểu Vương liền cảm thấy tim mình nhảy lên tới càng cổ, mà sau khi Sở Quốc Thiên nhìn cậu ta cười nhẹ liền nhìn Quác Tiên Nhan nói: “Lão Thất, gần đây ở bên Hạ Văn Tân có động tĩnh gì không?"
“Hạ Văn Tân?” Quách Tiên Nhan liền sửng sốt, liền đem tất cả những tin tức mà mình nắm rõ kể một cách chi tiết: “Tình huống của nhà họ Hạ cũng không quá lạc quan cho lắm, Hạ Văn Tân trừ việc phải ổn định mấy chuyện bên ngoài của nhà họ Hạ, còn phải đến bệnh viện chăm sóc Hạ Yến, đoán chừng là rất bận, anh Thiên tìm anh ta có việc gì sao?”
Vốn dĩ Sở Quốc Thiên chính là bỗng nhiên nghĩ đến Hạ Văn Tân, bây giờ nghe được những lời của Quách Tiên Nhan nói, không khỏi tò mò hỏi: “Hạ Yến bị sao vậy?”
Do đó Quách Tiên Nhan liền đem chuyện Hạ Yến đi uống rượu lại gặp chuyện không may kể lại chi tiết, Sở Quốc Thiên nghe xong, không nhịn được mà thở dài: “Xem ra con bé đó vẫn còn uống rượu”
Mặc dù đã sớm đoán ra được sẽ có kết cục như vậy, nhưng Sở Quốc Thiên sau khi nghe được tin này, trong lòng có chút cạn lời, trầm ngâm một hồi liền nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, cậu chở tôi đến bệnh viện chỗ của Hạ Yến đi, tôi đi cứu cô ấy.
“Được, anh Thiên.”
Quách Tiên Nhan nói xong liền quay đầu xe lại, nhưng chính vào lúc này có một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập.
“Thanh Di?” Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua tên của cuộc gọi đến, trực tiếp bắt máy.
“Sở Quốc Thiên, em muốn nói chuyện với anh một chút” Giọng nói trầm ấm của Thanh Di vang lên trong điện thoại.
Sở Quốc Thiên ngây người, sau đó lập tức trả lời: “Được.”
Do vậy, Quách Tiên Nhan nghe theo sự ra hiệu của Sở Quốc Thiên, đưa anh đến quán cà phê Odie theo như lời của Thanh Di ở gần đó.
Mấy ngày nay, Sở Quốc Thiên cũng không có nhiều cơ hội để gặp mặt Thanh Di, nhưng anh vẫn đặc biệt dành một ít thời gian đến nhà trẻ xem Bảo Nhi.
Bảo Nhi rất thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện, cô bé dường như cũng đoán ra được tình cảm của Sở Quốc Thiên và Thanh Di xảy ra vấn đề, mặc dù trong lòng không vui, nhưng lại không giống như mọi khi mà làm ồn làm náo.
Nhưng mà Bảo Nhi càng như vậy thì trong lòng Sở Quốc Thiên càng khó chịu, chẳng qua anh cũng không muốn gây cho Lâm Thanh Di áp lực quá lớn, loại chuyện như vậy nhất định phải để cô ấy tự mình vượt qua, nếu không sau này lỡ như gặp phải chuyện phiền phức lớn hơn nữa, không thể để hai người lại cãi nhau ồn ào đòi ly hôn, chuyện này đối với hai người và đứa trẻ sẽ gây ra tổn thương rất lớn.
Gạt đi mấy suy nghĩ u sầu trong đầu, Sở Quốc Thiên lập tức bước vào quán cà phê, rất nhanh liền nhìn thấy Lâm Thanh Di ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Lâm Thanh Di mặc một bộ váy ngắn màu trắng sữa, tuy rằng không có làm bất cứ động tác gì, nhưng vẫn như cũ hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên trong phút chốc liền phát hiện vẻ mặt của cô có gì đó không đúng, không chỉ là thân hình gầy gò ốm yếu, trên mặt lại càng phờ phạc ủ rũ, nhìn rất tiều tuỵ.
Trong lòng Sở Quốc Thiên liền có chút đau đớn, anh kiềm chế lại nhưng cảm xúc quan tâm, sắc mặt tỉnh bơ mà lướt qua: “Thanh Di, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn cùng anh bàn một chút về chuyện ly hôn.” Lâm Thanh Di nhìn Sở Quốc Thiên ngồi đối diện mình, vội vàng vuốt vuốt tóc ở hai bên má, nhẹ nhàng trả lời.
Sở Quốc Thiên liền nhíu mày, cũng không chờ anh lên tiếng, Lâm Thanh Di liền gấp gáp nói: “Anh yên tâm, em không muốn ly hôn với anh, em đã nghĩ rõ ràng rồi, sẽ không ly hôn với anh.”
“Em chắc chắn?” Vẻ mặt Sở Quốc Thiên có chút hoài nghi, hỏi.
“Anh giống như là không tin tưởng em?” Lâm Thanh Di không đáp mà hỏi ngược lại.
“Chính là suy nghĩ của em thay đổi quá nhanh, quả thật làm anh đuổi không kịp. Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ nói, sờ sờ mũi.
Anh đương nhiên là tin tưởng Lâm Thanh Di, càng không muốn ly hôn với cô, chính là anh có chút theo không kịp tiết tấu của Lâm Thanh Di, không biết rốt cuộc là cô gặp phải chuyện gì.
Lam Thanh Di nghe vậy, lúc này mới