Mục lục
Có chồng là Thần y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 930: Con rồng dài uốn lượn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thế nhưng khi bước vào trong, vừa ngước mắt nhìn rõ mọi việc trước mặt, Hàn Khôi đã ngơ ra tại chỗ.



Chỉ nhìn thấy trong tòa nhà lớn như vậy nhưng ở xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ lùng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rất rõ một tiếng bước chân khẽ khàng. Thế nhưng điều kì lạ hơn là, ở trong sảnh lớn tòa nhà chen chúc toàn là người, thế nhưng bọn họ đều rất ăn ý duy trì cái bầu không khí yên tĩnh kì lạ này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Không hề có tiếng người ồn ào, tiếng thì thầm với nhau thì càng không có, thậm chí là người đi qua lại thì càng ít hơn.



Người bệnh đến khám thì xếp hàng theo thứ tự, họ xếp hàng thành một con rồng dài uốn lượn, kéo dài đến tận cổng ra vào, thật khiến cho người ta kinh ngạc.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hàn Khôi trợn tròn mắt, nhất thời không thể nói được câu nào, nghiêng đầu đi thẳng về phía phòng hội nghị, trong đó vang ra một vài âm thanh.



Trong đó có giọng nói của Sở Quốc Thiên



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Anh ta dường như đang giải thích một số yêu cầu gì đó với bệnh nhân.



Hàn Khôi đè nhẹ hơi thở của mình từ từ chen qua, sau một hồi khó khăn vượt qua một bức tường người, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy được Sở Quốc Thiên.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng chỉ mới liếc mắt qua, toàn thân Hàn Khôi đã chấn động, ông ta há hốc mồm, to đến mức người ta có thể nhét cả quả trứng gà vào trong! Cứ như thấy được cảnh gì đó không thể lí giải được vậy. ở trong phòng, Sở Quốc Thiên đã bắt mạch cho bệnh nhân, nhưng điều khiển Hàn Khôi kinh khiếp không phải điều này, mà là vì Sở Quốc Thiên hiện tại không phải là đang bắt mạch cho một người thay vào đó là anh ấy làm cho cả hai người một lúc !



Thực lực này tài giỏi biết bao nhiêu chứ? Cho dù là chính Hàn Khôi cũng không thể bắt mạch cho hai người cùng một lúc được, phải biết rằng, thời gian và công sức để nghiên cứu của ông ta nhiều hơn, sâu hơn Sở Quốc Thiên rất nhiều. “Thủ pháp thật lợi hại quá!” Hàn Khôi không nhịn được mà cảm thán. “Thưa thầy, thầy nói gì thế a?" Đám học sinh bên cạnh tràn đầy nghi hoặc mà hỏi. “Mạch tượng rất ổn định, có lẽ là không... Giải thích xong cho một bệnh nhân, Sở Quốc Thiên lại nghiêng đầu về phía bệnh nhân còn lại, tiếp tục nói: “Còn về anh, theo tôi thấy thì phải bắt đầu từ cột sống...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mấy bệnh nhân đều ngồi nghe rất chăm chú, tràn đầy vẻ tin tưởng thuyết phục, vừa nghe vừa gật đầu lia lịa. Không hề có một tí hoài nghi nào đối với lời của Sở



Quốc Thiên



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Đến lúc nói hết những nguyên nhân gây bệnh, Sở Quốc Thiên viết cho một người đơn thuốc uống, người còn lại được anh lấy kim bạc ra để châm cứu cho.



Bên cạnh chỗ anh là một tấm vải bố màu trắng cắm đầy kim bạc, hơn một trăm cây kim đủ hình dáng, nhìn vào thật khiến cho da đầu cũng tê hết đi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ thấy Sở Quốc Thiên rất tùy ý lấy hai cây kim bạc ra, không hề do dự một chút nào, đâm vào huyệt vị một cách vô cùng chuẩn xác.



Từ đầu đến cuối anh còn không thèm nhíu mày một cái, tất cả các động tác đều vô cùng lưu loát tự nhiên. Cậ*p nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Không hề chau chuốt thủ pháp đẹp như hoa, không phải là kĩ thuật biểu diễn cao siêu nào cả mà chỉ là châm xuống đơn giản nhưng vô cùng vững vàng chuyên nghiệp.



Người bệnh dường như cũng chẳng cảm nhận thấy gì thì mọi việc đã xong rồi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ có mấy kẻ đi theo sau Hàn Khôi để đến xem náo nhiệt, không hiểu gì cả nên cảm thấy rất bình thường.



Nhưng Hàn Khôi thì hoàn toàn không giống vậy, ông ta rất kinh ngạc, một chốc thì nhìn vào Sở Quốc Thiên, một chốc thì nhìn chằm chằm vào động tác của anh, hai nhãn cầu của ông ta cứ không ngừng chuyển động, trông cứ như sắp rớt cả ra ngoài. “Thủ pháp này quả thực là chưa từng nghe nói đến, tại sao lại có thể như vậy được? Sao lại có phương pháp châm cứu lợi hại đến thế?” Hàn Khôi nhìn chằm chằm vào tay Sở Quốc Thiên. “Thưa thầy, thầy không sao chứ a?” Người học sinh đứng bên cạnh Hàn Khôi vô cùng nghi hoặc hỏi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ thấy ông ta run rẩy đứng chống vào tường, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Tôi đã sống lâu đến như vậy rồi mới thấy được một thủ pháp thần kì đến như thế, đúng là, tên Thần y Sở này, cậu ta, cậu ta sao có thể có một châm pháp thần kì đến vậy chứ?"



Chảm pháp thần kì như vậy, cả đời này, Hàn Khôi vẫn chưa từng được thấy qua



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cũng chính vì thế mà hôm nay ông ta mới kinh ngạc đến nhường này.



Châm pháp của thần y Sở, đúng là vượt qua người thường, mọi động tác đều tối giản, nhưng lại vô cùng chính xác hiệu quả!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK