“Ông có ý gì?” Sở Quốc Thiên hỏi với vẻ lạnh lùng.
“Ôi chao, thần y Sở à, chuyện này thật ra từ đầu tới cuối đều là một sự cố ngoài ý muốn, cậu không biết những việc đã xảy ra.
“Nói bậy, rõ ràng chính các người có ý định hại chết Vương Trạch, thế mà còn nói láo ở nơi này, đảo lộn phải trái trắng đen!” Quách Tiên Nhan nghe xong, lập tức gầm lên.
“Chủ tịch Quách, cậu cũng là một người có mặt mũi, nên có trách nhiệm với những lời nói của mình.
Cậu nói chúng tôi cố ý hại chết ông Vương Trạch thì nên lấy chứng cứ ra, nếu không cẩn thận chúng tôi kiện cậu tội phỉ báng!” Thượng Vân Minh hừ lạnh, nói.
Quách Tiên Nhan nghe vậy, vẻ mặt bỗng chốc nặng nề.
Lúc này, Thượng Vân Minh lại thở dài và nói tiếp: “Nói trắng ra, chuyện xảy ra chính là như thế này.
Ông Vương Trạch đến Dược Các của chúng tôi và bảo rằng ông ta muốn nói chuyện với tôi về những hiểu lầm và xích mích giữa hai bên.
Lúc đó tôi nói chuyện với ông Vương Trạch bằng tâm thể muốn giải quyết hiểu lầm và tạo mối quan hệ lâu dài với Y Đạo Môn.
Khi ấy, ông Vương Trạch hoàn toàn hiểu ý của tôi nên cuộc nói chuyện giữa chúng tôi vô cùng vui vẻ.
Nhưng không ngờ ông trời lại nổi lên bão táp ngoài dự liệu, người có họa phúc sớm chiều.
Ngay lúc chúng tôi đang trò chuyện hăng say, một học viên đến tìm tôi và nói có một tác phẩm mới muốn nhờ tôi chỉ bảo.
Đó là chuyện hết sức bình thường, tôi cũng không từ chối.
Nào ngờ vật đó lại đột ngột phát nổ, một lượng lớn chất độc đều dính vào trên người ông Vương Trạch, khi đó mới khiến ông Vương Trạch trở thành như thế này.
Thượng Vân Minh nói đến đây, trên mặt tỏ vẻ đau thương: “Hiện nay người học viên đó cũng bị thương, đang nằm ở bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Nếu các người không tin thì có thể đến bệnh viện xem người học viên kia của chúng tôi.
Theo tôi, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Chuyện này xảy ra bất ngờ như vậy, đôi bên chúng ta chắc chắn đều không muốn chứng kiến.
Thần y Sở à, nếu hai bên chúng ta vì vậy mà trở thành đối địch nhau, vậy thật sự không đáng.
Quách Tiên Nhan đứng nghe ở bên cạnh suýt nữa tức giận đến hộc máu.
“Nói xằng nói bậy, đổi trắng thay đen! Đứa bé ba tuổi mà nghe được những lời ông vừa nói đều muốn cười đến rụng răng.
Thượng Vân Minh, ông dám đùa giỡn chúng tôi!” Quách Tiên Nhan chỉ vào cái mũi của Thượng Vận Minh mà mắng.
“Này, những việc tôi nói đều là sự thật, cho dù các người có tin hay không thì tôi đã kể chi tiết việc này với chính quyền, đó là việc ngoài ý muốn.
Thượng Vân Minh nói hợp tình hợp lý, trên mặt lộ vẻ các người có tin hay không thì tùy.
“Ông!”
Quách Tiên Nhan tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng, hận không thể dùng một đấm đánh cho Thượng Vân Minh nằm liệt trên mặt đất.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyệ*n tại ТгuуeлAРP.cом
Ngay lúc này, Sở Quốc Thiên mới lên tiếng: “Thượng Vân Minh, giữa tôi và ông có chuyện gì thì nói thẳng, có việc gì thì trực tiếp xử lý! “Hả?” Thượng Vân Minh nâng mắt.
Sở Quốc Thiên sâu kín thở ra một hơi, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi cho Dược Các mấy người hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
“Thần y Sở, cậu có ý gì?” Thượng Vân Minh ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
Sở Quốc Thiên nâng mí mắt: “Trong hai mươi bốn tiếng lấy ra một viên Ban Hổ Châu đưa cho tôi.
Về chuyện của Vương Trạch, tôi chỉ cần các người có thể đưa ra một lời giải thích làm cho mọi người trong Y Đạo Môn chúng tôi chấp nhận, như vậy, chuyện này sẽ trở thành quá khứ.
"Ha ha ha..."
Sở Quốc Thiên vừa dứt lời, từng tràng cười lần lượt vang lên xung quanh.
Trương Khải ở bên cạnh cười khinh thường và nói: “Thần y Sở, cậu đúng thật là quý nhân hay quên.
Cậu không phải đã quên bản thân còn thiếu nợ Dược Các chúng tôi một viên Ban Hổ Châu đấy chứ.
Mặt mũi của cậu ở đâu mà còn dám nói lời này?” “Hiện giờ Vương Trạch gặp chuyện không may, chuyện này coi như xóa bỏ.” Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.
Sở Quốc Thiên vừa dứt câu, một đám học viên ở Dược Các thiếu chút nữa đã tức đến bật cười: “Chuyện này không phải do cậu mở miệng quyết định..