Xin cảm ơn
**********
Lúc này, Triệu Mai Hương không muốn tiếp tục thêm một phút một giây nào nữa.
Cho dù có ngộ nghếch đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ nhận ra rằng hôm nay Nghê Đại Hồng sẽ không giữ thể diện cho bà.
Nếu là trước kia, thì có lẽ bà sẽ không ẩn nhẫn, cam chịu như vậy.
Nhưng hiện giờ, nhà họ Lâm không còn hưng thịnh như ngày xưa, hơn nữa họ còn bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lâm.
Vì vậy nên cho dù gia thế vẫn cao quý nhưng cũng chẳng thể nào so với người ta.
Đến lúc này mà Triệu Mai hương vẫn trơ mặt ra đó, thấy vậy, Nghê Đại Hồng không khỏi cừi khểnh với vẻ lạnh nhạt: "Triệu Mai Hương, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, Hugo Boss là thương hiệu của công ty cô Lâm Đạt, bây giờ người nhà bà mặc đồ nhái, như vậy là không đúng rồi."
Nếu nói về mặt luật pháp thì cô Lâm Đại có thể đâm đơn kiện nhà bà, nhưng vì bà đã là bạn cùng học cũ với tôi nên tôi có thể niệm tình.
Bây giờ bà chỉ cần cúi đầu trước cô Lâm Đại như vậy thì chuyện này sẽ coi như xong rồi, bà thấy thế nào?"
Triệu Mai Hương trừng mắt lên, dù thế nào bà cũng không thể tưởng tượng nổi Nghê Đại Hồng lại tuyệt tình như vậy.
Bà chưa kịp nói gì thì những người xung quanh đó đã nhao nhao lên bàn tán.
"Mai Hương, bà nghe theo lời của Đại Hồng đi, nếu không thì bà còn phải chịu nhiều thiệt hại hơn đấy!" Truyện App
"Đúng vậy, Mai Hương.
Thật sự không cần thiết, chúng ta đều là bạn từng học với nhau nên tôi không muốn thấy bà phải xấu hổ như thế này!"
"Tiệu Mai Hương à, nghe tôi nói này, đã nhiều tuổi như vậy rồi thì còn quan trọng mặt nũi để làm gì chứ, cứ đơn giản thôi chẳng phải là tốt hơn hay sao?"
"Ôi, Triệu Mai Hương, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều và hơi coi trọng mặt mũi quá rồi."
"Mau nhanh cúi đầu xin lỗi đi, cơ hội đang ở ngay trước mắt."
"Cúi đầu nhận mình sai, như vậy thì chuyện này cũng coi như xong rồi, nhanh lên đi!"
"..."
Nghe thấy tất cả mọi người đều chỉ trích trách móc mình, Triệu Mai Hương giận đến mức cả người đều run lên, bà cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt cũng trở nên mơ hồ với vẻ không thể nhẫn nhịn được nữa.
Từ trước đến giờ bà chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày những người bạn học của bà sẽ châm biếm bà như vậy, bàn nhìn lướt qua khuôn mặt đầy xấu xí, khó coi của họ với vẻ đầy oán hận.
Lúc bà chuẩn bị nói thì bỗng nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
"Bốp!"
Triệu Mai Hương đã nhận lấy một cái tát, bà bưng mặt lùi xuống hai bước, lúc bà đưa mắt lên nhìn thì mới phát hiện ra người tát bà chính là Nghê Đại Hồng.
"Bà...bà dám đánh tôi?" Triệu Mai Hương giận dữ nói.
"Tôi đánh bà đấy, thì làm sao? Mau xin lỗi đi!" Nghê Đại Hồng nói với vẻ đầy khinh thường.
"Bà..."
Triệu Mai Hương tức giận thở gấp, theo bản năng bà muốn đánh lại nhưng nghĩ đến tất cả mọi người trong căn phòng này đều là người mà Nghê Đại Hồng mời tới, bà sợ rằng nếu bà ra tay thì cũng chẳng có lợi ích gì.
Triệu Mai Hương hít một hơi thật sau, cố gắng kìm nén chịu đựng trong cay đắng.
Lâm Minh Quang ngồi bên cạnh thấy bà như vậy cũng không khỏi đau lòng.
"Cô Lâm Đại, xin..."
Triệu Mai Hương đang định xin lỗi thì đúng lúc này, Sở Quốc Thiên lại cắt ngang lời bà và nói: "Mẹ, không cần phải xin lỗi."
Tất cả mọi người đều không thể nào ngờ rằng Sở Thiên có thể nói như vậy, Triệu Mai Hương không thể kìm nén được liền nói: "Sở Quốc Thiên, con..."
"Mẹ, mẹ bị họ lừa rồi, người cần xin lỗi chính là họ cơ kìa!" Sở Quốc Thiên nói.
"Cái...cái gì cơ?" Triệu Mai Hương mơ hồ, không hiểu Sở Quốc Thiên đang nói gì.
Sở Quốc Thiên cười rồi sau đó cởi quần áo mà mình đang mặc và nói: "Mẹ, bọn họ nói rằng con mặc hàng nhái của hãng Hugo Boss, nhưng mẹ hãy nhìn đi, đâu có đâu?"
Không có nhãn hiệu sao? Sở Quốc Thiên nói vậy khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, bất ngờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lí Tôn Minh đã phản ứng lại, anh ta chỉ tay vào Sở Quốc Thiên và nói: "Anh Sở, vừa rồi tất cả mọi người đều thấy anh mặc hàng giả mạo thương hiệu Hugo Boss, anh đừng tưởng là cậu lén lút xé cái nhãn đi mà có thể coi như đã không có chuyện gì xảy ra sao?
Mọi người nghe thấy vậy đều đột nhiên giật mình.
Thì ra là Sở Quốc Thiên đã lén lút xé chiếc nhãn ư, chẳng trách nào lại tự tin như vậy.
Bọn họ châm biếm rồi lại tiếp tục châm biếm, nhưng chẳng có căn cứ nào đẻ khẳng định Sở Quốc Thiên đã lén huỷ đi cái mác.
Chính vì vậy, không thể nào bắt Triệu Mai Hương cúi đầu xin lỗi.
Nghê Đại Hồng càng nghĩ càng tức giận, bà ta hung hăng liếc nhìn Sở Quốc Thiên rồi quát lớn lên: "Bảo vệ!"
"Chào bà Nghê Đại Hồng, xin hỏi bà có gì cần giúp đỡ ạ?" Rất nhanh sau đó, một đảm bảo vệ xuất hiện, người đội trưởng hỏi với vẻ cung kính.
"Có ba người nghèo nàn này đã trà trộn vào đây, hãy giúp tôi đuổi họ ra ngoài, khẩn trương lên!"
Nghê Đại Hồng chỉ thẳng vào ba người họ với vẻ đầy dữ tợn.
"Được ạ, thưa bà Nghê." Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
Đội trưởng đội bảo vệ nói xong liền nói với ba người Sở Quốc thiên rằng: "Các người hãy tự giác đi ra ngoài, hay là để chúng tôi sẽ "mời" các người ra ngoài?"
Sắc mặt của Triệu Mai HUông Kim Liên thay đổi, Lâm Minh Quang cũng không dám cãi lại, ông cười trừ và nói: "Không cần, không cần đầu, chúng tôi tự đi ra ngoài là được..."
"Khốn kiếp, các anh không nghe thấy tôi nói sao? Tôi bảo các anh đuổi bọn họ ra ngoài, chứ không bảo các anh mời họ ra ngoài! Anh có làm được không, nếu không làm được thì hãy gọi quản lí của các anh đến đây!" Nghê Đại Hồng mắng mỏ với vẻ rất không hài lòng.
Người đội trưởng đội bảo vệ lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Các anh em hãy đuổi bọn họ ra ngoài!"
Thấy đội bảo vệ đã ra tay, Lâm Minh Quang vội vàng bảo vệ cho Triệu Mai Hương, nói với vẻ rất gấp gáp: "Các anh hãy dừng tay lại! Nếu như các anh dám động đến một cọng lông của chúng tôi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt các anh đấy!"
Lúc này, Triệu Mai Hương đã nổi giận, bà không thể ngờ rằng Nghệ Đại Hồng lại có thể tuyệt tình như vậy nhưng bà cũng biết rằng xã hội này chính là như vậy, có tiền là có quyền.
Đương nhiên là đội bảo vệ không để ý tới lời nói của Lâm Minh Quang, bọn họ lập tức bắt hai ông bà lại, lúc đó, bỗng nhiên có một bóng hình xuất hiện.
Ngay sau đó, bọn họ liền bị ăn đòn rất nặng, bị đánh rất mạnh ở dưới sàn.
Chỉ thấy Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm đội bảo vệ với ánh mắt đầy lạnh lùng, lẫm liệt nói: "Dám động vào họ thì phải chết!".