Mục lục
Có chồng là Thần y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********
Trương Hùng sửng sốt, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Mai Hương, anh buông Bảo Nhi ra, đi theo Triệu Mai Hương vào phòng ngủ chính của bọn họ.

“Mẹ, có chuyện gì à?” Trương Hùng hỏi.

“Cầm cái này đi thay!” Triệu Mai Hương cầm một bộ tây trang màu xám đưa cho Trương Hùng, mạt không chút biểu cảm.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?” Trương Hùng lăng lăng hỏi.

Anh nhớ rõ bộ tây trang này là bộ đồ tốt nhớ của bố vợ Lâm Minh Quang, đây là đồ hoàn toàn làm thủ công của boss, cho dùng là Lâm Minh Quang thì cũng chỉ ngẫu nhiên mặc vào mấy dịp quan trọng, bình thường đều giữ như bảo bối, không nỡ mặc.

“Kêu cậu đổi thì đổi đi, sao mà nói nhiều vậy!” Triệu Mai Hương không vui nói.


Bất đắc dĩ, Trương Hùng đành phải về lại phòng của mình, theo yêu cầu của Triệu Mai Hương màu nhanh chóng thay tây trang.

Tuy rằng Trương Hùng và Lâm Minh Quang đều không béo nhưng mà Trương Hùng cao hơn Lâm Minh Quang một cái đầu, cho nên khi anh thay tây trang thì phát hiện quần áo không vừa, ống quần lại dài tới bắp chân.

Song, Triệu Mai Hương lại chỉ hơi cau mày, liền vuốt cằm nói: “Cứ vậy đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ che che giấu giấu của Triệu Mai Hương, nghi ngờ trong lòng Trương Hùng càng lớn: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không? Sao bỗng nhiên lại bảo con mặc đồ của bố?”
“Hỏi nhiều vậy làm gì, tôi cho cậu là có lý do của tôi!” Vừa nói xong, vẻ mặt Triệu Mai Hương đầy sự không kiên nhẫn mà trả lời lại một câu.

Trương Hùng nhíu mày, cũng không đợi anh đặt câu hỏi nữa thì đã thấy Lâm Minh Quang hốt hoảng chạy về căn nhà đã thuê, sau khi thấy Trương Hùng mặc bộ đồ đắc nhất của mình, mặt ông ta liền ngớ ra, nói: “Cậu...!cậu mặc đồ của tôi làm vậy?”
“Không mặc của ông thì mặc của tôi à?” Triệu Mai Hương nghe vậy, không hề nghĩ liền nói một câu.

Lâm Minh Quang nghẹn lại, ông ta gấp giọng hỏi: “Nhưng mà Trương Hùng mặc bộ này không vừa, quá nhỏ, tôi vừa tìm được bộ thích hợp cho nói rồi, đây!”
Lâm Minh Quang nói xong thì đem quần áo trong tay cho Trương Hùng, ý bảo anh nhanh đi thay đi.

Trương Hùng thấy thế thì càng hiểu kỳ hơn, nhưng mà hai người già cứ hối, anh vẫn nhanh chóng thay bộ tây trang, chưa kể, bộ đồ này Lâm Minh Quang mua cũng thật vừa người, chẳng qua là chất vải rất thô.

Nhìn thấy Trương Hùng đã thay quần áo rồi, Triệu Mai Hương sáng mắt lên, không ngừng khen: “Dáng vẻ không tệ, mua bao nhiêu tiền?”
“Hơn một tỷ hai trăm triệu.” Lâm Minh Quang đắc ý trả lời,
“Gì hả, một tỷ hai trăm triệu, tên họ Lâm kia, sao ông lại có nhiều tiền để mua quần áo đắt tiền như vậy, ông muốn chết à?” Triệu Mai Hương vừa nghe đã nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Minh Quang.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Thấy tâm trạng Triệu Mai Hương như bùng nổ, Lâm Minh Quang vội vã trấn an: “Tôi nói bộ đồ này hàng chính hãng trên thị trường là một tỷ hai trăm triệu, nhưng mà tôi chỉ mua giá chín trăm nghìn thôi, ha ha..."
“Hơn chín trăm nghìn? Không phải là ông đi tìm ông thợ may Hồ Ba ở trong tiểu khu chứ?”
“Ha ha, đúng thật là tìm Hồ Ba làm, nếu không sao tôi lại có thể mua nổi hàng chính hãng chứ?” Lâm Minh Quang cũng không cảm thấy đó có gì phải ngại.

Hồ Ba là ông thợ may nổi tiếng trong tiểu khu, thật ra không có chút vấn đề gì về tay nghề gì cả, chẳng qua vì chi phí và vải dùng để may đều là giá rẻ nhất.

Triệu Mai Hương hơi cau mày, có chút lo lắng nói: “Nhưng mà đám người kia cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu để Trương Hùng mặc bộ quần áo này, lỡ như bọn họ phát hiện ra thì làm sao bây giờ?”
“Cái này không phải còn có tôi sao, bộ đồ quý nhất thì tôi mặc, bọn họ cũng không quen Trương Hùng, ai là sờ quần áo nó chứ?” Lâm Minh Quang cũng không để ý chút nào mà phất tay áo, hối: “Được rồi, được rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn, chuẩn bị xuất phát!"
“Thế...!được rồi.”
Tuy rằng Triệu Mai Hương vẫn có chút không chắc, nhưng mà việc đã đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể ứng phó tới đây.

Nghĩ thế, Triệu Mai Hương nói với Trương Hùng: “Cậu đi theo chúng tôi đến khách sạn Hồng La Loan dùng cơm, Bảo Nhi không tiện đi, bây giờ Thanh Di cũng làm rồi, cho nên trước tiên cậu đưa con bé đến chỗ Giai Kỳ đi.”
Khách sạn Hồng La Loan?
Trương Hùng không nghĩ tới Triệu Mai Hương sẽ mời anh dùng cơm, nhưng lại ở địa bàn Hồng La Loan của Dương Cảnh, nhưng mà nhìn thấy hai người lớn đều đã đi thay quần áo, anh cũng không nghĩ gì nhiều, bắt đầu làm công tác tư tưởng với Bảo Nhi.

Nửa tiếng sau, Trương Hùng liền đưa Bảo Nhi đến chỗ của Uông Giai Kỳ, mà anh thì chở hai người lớn đi tới khách sạn Hồng La Loan.


Ở trên xe, dưới sự truy hỏi của anh, cuối cùng anh cũng biết sở dĩ Triệu Mai Hương trịnh trọng vậy là bởi vì Triệu Mai Hương muốn đi dự một buổi họp lớp, lần họp lớp lần này, bọn họ đưa ra một cái quy tắc, nhất định phải dẫn con mình theo.

Lúc đầu Triệu Mai Hương tính dẫn Lâm Thanh Di theo, nhưng mà Lâm Thanh Di lại vì công việc mà từ chối, rơi vào đường cùng, Triệu Mai Hương đành phải không tình nguyện mà lôi kéo Trương Hùng.

“Trương Hùng, cậu cũng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, dù rằng cậu không có tiền đồ gì nhưng mà hiện tại Thanh Di chính là giám đốc lớn nhất của Y dược Thiên Di, chỉ cần cậu ít nói một chút, sẽ không có người gây khó xử cho cậu đâu.” Bỗng nhiên Lâm Minh Quang nhẹ giọng nói một câu.

“Sẽ không gây khó xử?”
Nào biết sau khi Triệu Mai Hương nghe nói như vậy, vẻ mặt tức giận nói: “Đó là do ông không biết tính tình của đảm bạn học cũ của tôi rồi, lý do mà họ muốn gọi con theo rõ ràng là muốn khoe khoang, mục đích chủ yếu là muốn ăn hiếp Triệu Mai Hương tôi!” Trương Hùng từ chối cho ý kiến, bây giờ họp lớn đơn giản chính là so này so nọ, sở dĩ Triệu Mai Hương dẫn theo anh cũng là thật sự không còn cách nào.

Không bao lâu, xe đã đến bãi đổ xe khách sạn Hồng La Loan, ngay khi anh đã tìm được chỗ chuẩn bị đỗ xe thì bỗng nhiên tiếng thắng xe vang lên, ngay sau đó, một chiếc Bentley Continental vững vàng chặn đường đi của họ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK