Chương 653: Tên Của Anh
“Vậy...!cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi cảm thấy, tôi đi bệnh viện vẫn tốt hơn, tôi thấy tôi vẫn có thể cầm cự được, phiền anh giúp tôi gọi xe cứu thương ạ, điện thoại của tôi bị bọn họ đập hỏng rồi.” Người phụ nữ ngượng ngùng cười cười.
Sở Quốc Thiên nhíu mày nghi hoặc, trong nháy mắt liền hiểu ý của đối phương.
Người này chắc là chỉ nghĩ mình chảy máu tí, không đến nỗi chết, cho nên muốn trực tiếp đi bệnh viện.
Nhưng với bác sĩ như Sở Quốc Thiên xem, vết thương này nếu để tới tận bệnh viện mới xử lý, sợ là người phụ nữ này không cầm cự được tới lúc đó!
Người phụ nữ nọ thấy Sở Quốc Thiên không nói gì càng cảm thấy không có vấn đề gì lớn, liền bám tường muốn đứng dậy.
Nhưng cô ấy vừa mới cử động chân, vết thương vốn không dễ dàng gì mới cầm được máu bỗng dưng lại rách ra, một dòng máu nóng lập tức chảy ra ngoài.
Người phụ nữ ngay lập tức chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu đau mắt hoa, giây tiếp theo liền ngã xuống đất.
Sở Quốc Thiên vội vã đưa tay đỡ lấy đối phương, điểm một huyệt đạo cầm máu, sau đó nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, vết thương này của cô không kéo dài được đâu, nếu cô còn cử động, thì cái chân này có thể giữ được hay không chính là vấn đề cả đấy!” "Đợi xe cứu thương tới rồi mất máu mà chết, cô muốn thế à?" Người phụ nữ lúc này không dám lộn xộn nữa, sắc mặt trắng bệch ôm chân, đặc biệt là sau khi thấy máu chảy ra, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nhưng cô ấy không muốn chết, càng không muốn tàn
Nghĩ rồi, người phụ nữ cắn răng, ngẩng mặt nhìn Sở phế.
Quốc Thiên không có biểu hiện gì, nói: “Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi." Sở Quốc Thiên không nói gì, sau khi đối phương cởi tất ra, liền cầm kim châm xử lý, lại lấy từ trên người ra chút bột phấn rắc lên.
Người phụ nữ chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, sau khi đối phương cắm kim châm vào, cô ấy không còn cảm nhận được sự đau đớn như bị xé rách kia nữa.
Tiếp theo sau khi thứ bột phần kia được rắc lên, vết thương vốn rất xót đau cũng biến thành cảm giác mát lạnh thoải mái.
“Được rồi, cử động thử đi.” Sở Quốc Thiên lấy vải bông từ trên người ra băng bó vết thương cho đối phương mà nói.
Vừa nghe, người phụ nữ lúc này liền cẩn thận cử động.
Cô ấy kinh ngạc phát hiện, chân của mình không chỉ không chảy máu nữa, thậm chí còn đã không còn đau rồi! “Cảm ơn rất nhiều, nếu không phải nhờ anh, không biết tôi bây giờ như thế nào rồi nữa." Người phụ nữ có hơi ngại ngùng nhìn Sở Quốc Thiên: “Tôi nên trả ơn anh thế nào? Đúng rồi, anh còn chưa nói tên của mình cho tôi!”
Sở Quốc Thiên lạnh nhạt đáp: “Không cần đầu “Không được, là anh cứu tôi, tôi đương nhiên phải cảm ơn anh.
Nếu không cứ thế, cả đời này lòng tôi không thể yên được!"
Người phụ nữ cố chấp nói.
“Tôi đã gọi xe cứu thương cho cô rồi, chắc vài phút nữa sẽ tới, tôi còn có việc, đi đây.”
Sở Quốc Thiên không để ý đối phương, trực tiếp nói.
“A? Anh.” Chưa đợi người phụ nữ lên tiếng ngăn lại, bóng người của Sở Quốc Thiên đã biến mất tại lối vào.
Cô ấy ngày ngốc đứng trên nền đất, lập tức cúi đầu nhìn vết thương dường như đã không còn sự khác biệt, trong lòng bỗng thất vọng.
Sau khi rời đi, Sở Quốc Thiên liền tới thẳng cổng bệnh viện.
Nhà hàng Nhân Ngư.
Lâm Thanh Di nhìn mẹ mình đầy vẻ không dám tin, không biết hôm nay đối phương làm sao, lại chỉ vì điều này mà nói ra lời quả quyết như vậy.
“Mẹ
Nhưng cô vừa dứt lời, liền bị tiếng chuông điện thoại của Lâm Minh Quang cắt ngang.
Lâm Minh Quang nghe điện thoại, không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Triệu Mai Hương đang nổi giận thấy vậy, không khỏi liền cất tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Là xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Minh Quang trầm cả mặt, vội vã nói: “Là điện thoại của Quang Phúc, Bảo Nhi xảy ra chuyện rồi!”.