Chương 882: Giao Dịch
"Ông Hàn, ông làm thế là ông sai rồi.
Nhìn bộ dạng của cháu trai ông, dù sao cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Bán nội tạng chỉ là khiến cậu ta trở nên vô dụng một cách triệt để thôi, có cái gì đâu?" Bảo Săn cười lạnh nói.
"Bảo Săn! Ông đừng quá đáng quá!" Hàn Vũ nhìn Bảo Săn, ý hận trong mắt càng ngày càng điên cuồng, “Đừng nói nhiều lời nữa, chúng ta giải quyết dứt khoát, món nợ hai năm trước, cũng đến lúc tính toán rồi!"
Bảo Săn cau mày khi nghe thấy những lời này, lạnh lùng nói: “Hàn Vũ, cậu nghĩ cho kỹ, hôm nay tôi đến đây là chân thành muốn hợp tác với cậu, không hề muốn động tay động chân với cậu.
Cậu mà cứ thế này, vậy thì chúng ta không thể vui vẻ hợp tác được đâu”
Nói xong, mấy tên đàn em phía sau Báo Săn bước lên trước, vây quanh Hàn Vũ.
Hàn Vũ ánh mắt lạnh lùng, rống lên một tiếng, định ra
Âm! tay.
Trước khi cậu ta có thể chạm vào Bảo Săn, một cây gậy bóng chày đập vào cánh tay cậu ta.
Con dao gọt hoa quả trong tay Hàn Vũ phút chốc rơi xuống đất, lập tức có vài người bước lên khống chế cậu ta.
"Buông tôi ra! Đồ chết tiệt buông tôi ra!" Hàn Vũ vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng không thể làm khác được.
"Hàn Vũ, những gì tôi vừa đề xuất đều là vì lợi ích của cậu, cậu muốn đối đầu với tôi, cậu cho rằng cậu có cơ hội thắng sao?" Báo Săn khinh thường nhìn Hàn Vũ, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Thôi vậy, tôi thấy với tính cách của cậu, chắc không nghĩ đến như thế, không thể hợp tác được, vậy thì tôi chỉ có thể dùng cách cứng rắn!"
Nói xong Bảo Săn quay đầu nhìn những người khác, lạnh lùng nói.
"Liên hệ ngay với người mua và sẵn sàng bắt tay vào công việc.
Tôi muốn bán thận, võng mạc và gan của tên nhãi này để kiếm tiền, trả nợ cho chúng ta!" "Bảo Săn, khụ khụ khụ, Bảo Săn, ông già này cầu xin anh, đừng làm chuyện này! Đừng làm tổn thương cháu trai tôi."
Lão Bác Hàn khổ sở hét lớn, muốn ngăn Bảo Săn lại, nhưng vừa cử động liền cảm thấy một cơn đau nhói lên từ đầu gối bị thương, khiến ông trở lại giường bệnh.
"Tôi cầu xin anh, anh muốn cái gì, cứ lấy của tôi, đừng đụng vào cháu trai của tôi, thân già này để anh muốn làm gì thì làm, tôi gần đất xa trời rồi, không thành vấn đề, miễn là anh đừng động vào cháu trai của tôi.” "Cái gì? Dùng của ông?" Bảo Săn nghe xong quay đầu nhìn về phía ông Hàn, chế nhạo nói: “Ông không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi, cho dùng ông có tặng, cũng không ai thèm nhận.
Mẹ kiếp, đừng có chắn đường tôi!”
Bảo Săn nói xong, trực tiếp vẫy vẫy tay, mấy người đàn em phía sau dắt Hàn Vũ bước ra khỏi phòng bệnh, dù Hàn Vũ có giãy giụa thể nào cũng không thoát được.
"Đứa cháu tội nghiệp của tôi! Tôi cầu xin các anh, làm ơn tha cho cháu tôi!" Ông Hàn hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng bọn họ đều làm ngơ và bước thẳng ra ngoài.
“Chờ một chút.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Hả? Còn muốn nói gì nữa?" Bảo Săn quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu nhìn Sở Quốc Thiên.
Người vừa nói chính là Sở Quốc Thiên.
“Tôi vừa nói canh gà không chuẩn bị cho ông.
Ông ăn xong không thể bỏ đi mà không trả tiền như thế được!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Bảo Săn.
"Hehe thằng nhóc, cậu mà không mở miệng, tôi cũng suýt quên mất cậu rồi đấy." Bảo Săn vừa nói vừa cười lạnh, “Mày đánh bị thương đàn em của tao, vừa nãy tao đã nói rõ ràng rồi, nhưng bây giờ tao không có thời gian xử lý mày, giao một cánh tay ra đây, tao coi như xóa nợ cho mày!"
Bảo Săn nói xong, hai tên đàn em đằng sau cầm gậy bóng chày vây quanh Sở Quốc Thiên.
Một trong số đó đột nhiên lấy ra một con dao găm, giơ tay lên, chém thẳng vào cổ tay Sở Quốc Thiên!.