**********
Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá thấp sự quyết tâm của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, khi bọn họ vừa dứt lời thì anh ta đã ngay lập tức vỗ từng chưởng vào tứ chi của họ.
“Pặc pặc pặc..."
Trong lúc nhất thời, ngoài một thứ âm thanh trầm đục cả hiện trường chỉ còn lại tiếng xương nứt gãy và tiếng kêu rên đau đớn.
Nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ thật sự phế đi ba trọng tài như cách đã phế bỏ Tạ Vũ thì tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
“Anh...anh ta sao dám?”
“Đây chính là ba vị thầy cô của học viện y học Nam Cung!”
“Điên rồi, điên rồi! Người này nhất định là điên rồi!”
“Ôi trời ơi...”
Khi cả nhóm người đứng xem đang âm thầm kinh hãi thì Thi Quân đã dẫn đầu phản ứng, anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ quỷ lạnh giọng hỏi: “Tên kia, anh gặp rắc rối to rồi, có bản lĩnh thì xưng tên họ ra, nhà họ Nam Cung nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Thi Quân vẫn dĩ cũng chỉ định nói như vậy để ra mặt, anh ta chưa từng nghĩ người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kia thật sự dám bảo ra tên họ thật, ngoài dự liệu của anh ta là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ nghe thấy lời anh ta thì chỉ cười khẽ nói: “Tôi đến từ Hoan Châu, người quen biết hay gọi tôi là thần y Sở.”
Thần y Sở?
Thần y Sở!
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, nhưng ngay lập tức bọn họ như nhớ ra gì đó, ánh mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ tràn đầy kinh hãi.
“Không ngờ lại là anh ta?”
“Không thể tưởng tượng được anh ta lại là Thần y Sở, người thời gian trước đã đánh bại phái đoàn của nước Lãng!”
“Nghe nói Thần y Sở chính là ông chủ sau màn của Y Dược Thanh Di, còn nghiên cứu phát triển ra hai loại tân dược, sao anh ta lại có thể đến học viện của chúng ta chứ?”
“Thần y Sở và nhà họ Nam Cung có y mối thù nào sao?”
"..."
Trong khi mọi người đang xôn xao nghị luận thì đôi mắt đẹp của Vương Vũ Huyên cũng mở to, hết sức bất ngờ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.
Cô ấy không ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ quỷ trước mắt lại chính là Thần y Sở lúc trước mình may mắn được gặp qua, khó trách cô ấy vẫn luôn cảm giác giọng nói này khá quen thuộc.
Nghĩ đến đó, một nụ cười nhẹ chợt nở trên khóe miệng cô ấy...
Nhưng cô ấy không biết phản ứng của mình lại bị Phùng Bắc ở một bên nhìn vào trong mắt, khiến cho trong lòng anh ta sinh ra một ngọn lửa ghen tuông.
Phùng Bắc cũng đã nghe nói về danh tiếng thần y Sở từ ông nội của mình, anh ta cũng không hâm mộ y thuật của thần y Sở cao thế nào. Chỉ là y anh ta không ngờ rằng Vương Vũ Huyên thờ ơ với mình nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười với thần y Sở, anh ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này!
So với sự kinh ngạc của một nhóm khán giả thì gương mặt của đám tuyển thủ đang ngồi trên ghế càng khó coi đến cực hạn.
Mới vừa rồi thậm chí bọn họ còn công kích người đàn ông đeo mặt nạ quỷ vì lấy lòng nhà họ Nam Cung, ai mà biết được người này lại cũng là thần y Sở tiếng tăm vang dội.
“Xong rồi, vừa rồi tôi lại đi công kích thần y Sở, anh ấy là người được khen ngợi là anh hùng dân tộc đấy!”
“Nếu anh ta thật sự là thần y Sở thì lần này có lẽ sẽ không có người nào của nhà họ Nam Cung có thể đánh bại anh ta, đúng không?”
“Vốn dĩ tưởng rằng thần y Sở là một ông già, hiện tại xem ra cũng trạc tuổi chúng ta..."
Nghe âm thanh của một nhóm tuyển thủ ở xung quanh Thi Quân không khỏi nghiến răng, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên càng thêm âm u lạnh lẽo.
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng của mọi người rồi thản nhiên nói: “Mọi người, mục đích đến đây lần này của tôi rất đơn giản, đó là tìm người nhà họ Nam Cung để đòi lại công bằng!”
“Công bằng? Anh đang yêu cầu công bằng gì?” Hướng Đào Ảnh cố nén sự đau đớn trên người, lớn tiếng hỏi.
“Bà có thể đại diện cho nhà họ Nam Cung không?” Sở Quốc Thiên nhưởng mày.
“Tôi không thể đại diện cho nhà Nam Cung, nhưng tôi muốn nói cho anh biết là nhà Nam Cung không phải anh muốn nói đối phó là có thể đối phó được, cho dù anh có là thần y Sở đi chăng nữa!” Hướng Đào Ảnh nghiến răng nói.
Chân tay đau đớn khiến nước mắt bà ta chảy ra, thân thể kịch liệt run rẩy, có thể bây giờ bà ta chỉ muốn được ăn sống nuốt tươi Sở Quốc Thiên ngay tại chỗ, nếu không thì khó mà giải được mối hận trong lòng!
“Phải không? Bản thân tôi lại không cảm thấy như vậy đâu. Không ngờ Sở Quốc Thiên vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt không chọc người ta phát điện thì không chịu được.
Hướng Đào Ảnh nghe nói như thế thì thiếu chút nữa tức giận muốn học máu, ngay vào lúc bà ta chuẩn bị nói gì đó thì Trịnh Văn lại cướp lời: “Thần y Sở, cô giáo Hướng cũng không hề nói ngoa, thế lực của nhà họ Nam Cung to lớn hơn so với trong tưởng tượng của anh rất nhiều, nếu anh còn biết tiếc mạng sống thì tôi khuyên anh tốt nhất là từ bỏ ý định đối địch với bọn họ đi.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Sở Quốc Thiên tỏ vẻ nghiền ngẫm nói.
Trịnh Văn nghe vậy thì trong mắt hiện lên sự độc ác, ông ta đột nhiên quát to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lấy anh ta cho tôi!”
Đột nhiên một đám nhân viên đang ngơ ngác không biết làm gì đều lao về phía Sở Quốc Thiên.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Sở Quốc Thiên, ngay vào lúc anh chuẩn bị ra tay thì một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên: “Dừng tay cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả nhân viên đều dừng lại theo bản năng, trong khi những người khác cũng thấp thỏm hít vào một hơi.
Sở Quốc Thiên vừa nghe thấy tiếng nói thì đã nhìn thấy một ông già tóc hoa râm, gương mặt bình tĩnh đang đi tới, phía sau ông ta còn có một đám người cả nam cả nữ khí chất không tầm thường đi theo.
Ông già ước chừng hơn bảy mươi tuổi, mặc áo dài trắng, tuy tóc đã hoa