• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tà dần buông nhuộm đỏ phía cuối bình nguyên, không phải màu đỏ thắm bình thường mà giống với màu máu hơn.

Cuồng phong gào thét dữ dội trong hư không.

Trên con đường hẹp cắt ngang biển cỏ cao đến độ che đi được mắt cá chân, một người một ngựa ngừng lại, như thể bị bức tường gió phía trước chặn lại.

Con dốc trước mặt cao gần khoảng hai mươi mét, chỉ cần leo lên trên đó là có thể trông thấy được ngôi làng nhỏ Ransylva vùng biên giới, nơi có những dãy nhà và cánh đồng xanh ngút ngàn kia.

Dưới chân con dốc thoai thoải trước mặt là một thiếu nữ.

Có vẻ như chú ngựa đã giật mình trước sự xuất hiện của cô gái nên mới dừng lại.

Là một thiếu nữ xinh đẹp, với đôi mắt rực rỡ như ánh mặt trời.

Làn da hơi rám nắng, mái tóc đen được buộc gọn lại phía sau.

Toàn thân toát lên vẻ phóng khoáng đặc trưng của cuộc sống hoang dã.

Với những đường nét tuyệt đẹp như ánh nắng mùa hè của mình, bất cứ người đàn ông nào để mắt tới cô đều sẽ bị thu hút sự chú ý bởi những đường cong trên cơ thể cô.

Tuy nhiên, trên người cô lúc này phía dưới chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam sờn là chiếc áo choàng xám không thấm nước dài đến tận mắt cá chân.

Có lẽ ngoại trừ đôi sandal bằng da ôm khít lấy bàn chân và vật dài tương tự roi da cuộn trong tay phải, cô ấy không mang thêm dây chuyền, hoa tai hay bất cứ trang sức nào có thể mang đến cảm giác nữ tính.

Bên cạnh thiếu nữ là một con ngựa máy cũ.

Mới chỉ vài phút trước thôi, thiếu nữ vẫn còn nằm cạnh bên chân nó.

Giữa cuồng phong gào thét khiến người ta chỉ muốn bịt tai lại, một thiếu nữ sống ở vùng hoang dã có thể phát hiện ra một kỵ sĩ đang lặng lẽ đến gần thay vì phi nước đại trên lưng ngựa cách đó hai mươi mét, xem ra thiếu nữ này không phải là vợ của một nông dân chất phác hay con gái của người khai hoang thông thường.

Con ngựa đang dừng lại bắt đầu tiến về phía trước, có lẽ nhận ra cô gái sẽ không nhường đường, lại dừng cách cô khoảng một mét.

Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng gió rít gào trên mặt đất.

Không lâu sau, thiếu nữ lên tiếng hỏi: “Anh là dân du mục?! Là thợ săn sao?”

Mặc dù ngữ khí phóng khoáng và đầy khí thế nhưng bên trong dường như lại ẩn chứa chút gì đó mệt mỏi, tiều tụy.

Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa không trả lời.

Bởi trên đầu đội mũ lữ khách rộng vành che khuất đi tầm mắt, phía dưới mũi lại dùng khăn che gió nên không thể nhìn được khuôn mặt của kỵ sĩ.

Tuy nhiên, dựa vào thân thể cường tráng, phần đai lưng với vô số công dụng trong chiến đấu lộ ra khỏi áo khoác dài màu đen đã bạc màu là, có thể nhận ra được người kỵ sĩ này không giống như thương nhân hay lao động thời vụ đến biên giới để làm ăn.

Mặt dây chuyền xanh lam dưới chiếc khăn quàng cổ của anh soi chiếu gương mặt suy tư của thiếu nữ.

Đôi mắt to tròn của thiếu nữ dán chặt vào trường kiếm đeo sau lưng anh.

Đường cong hoàn mỹ của thanh kiếm kia khác hẳn với những lưỡi kiếm dài thẳng tắp được đa số thợ săn ưa chuộng, tựa hồ như đang kể lại hành trình phiêu bạt trong thời gian và không gian rộng lớn mà chủ nhân của nó đã du hành.

Có lẽ vì không nhận được câu trả lời, thiếu nữ hết kiên nhẫn nói: “Thanh kiếm đó chỉ để trưng thôi à? Nếu là như vậy thì để tôi mang đi bán ở phiên chợ tiếp theo cho rồi. Đặt xuống rồi cút đi đi!”

Như muốn nói rằng nếu không nhận được câu trả lời đồng nghĩa với việc hết thời gian nói chuyện.

Cô lùi lại một bước bằng chân phải, khom người xuống xuống bằng một nửa chiều cao ban đầu, từ từ đưa bàn tay cầm roi da lên, bày ra tư thế muốn bắt đối phương trả lời.

Kỵ sĩ lần đầu đáp lời.

“Cô muốn gì?”

Thiếu nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, mặc dù giọng nói của đối phương rất trầm và khó có thể nghe rõ do tiếng gió rít gào trên đầu, thế nhưng thật sự giống với giọng của một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang