Xung quanh ngôi nhà là những trang trại trồng cây ăn quả đã trưởng thành, chuồng chăn nuôi và chuồng ngựa nằm rải rác khắp nơi.
Chỉ riêng trang trại đã có diện tích hai hecta và một robot đã qua sử dụng chịu trách nhiệm thu hoạch protein tổng hợp, còn đóng gói và vận chuyển là trách nhiệm của con người.
Trong lúc kỵ sĩ đang buộc ngựa vào xà ngang trước nhà chính, lý do khiến Doris vội vã trở về nhà đột nhiên mở cửa chạy vào nhà đã xuất hiện.
Một cậu bé, bảy - tám tuổi, với đôi má hây hây đỏ, đứng trên mái hiên khá cao hô lớn.
“Hoan nghênh trở về nhà!"
Trên tay ôm một khẩu súng trường laze kiểu cũ ở trước ngực.
“Đây là em trai của tôi, Dan.”
Sau khi giới thiệu em trai với D xong, Doris nhẹ nhàng hỏi:
“Không có gì bất thường xảy ra khi chị đi vắng chứ? Đám quỷ sương mù có tới đây không?”
“Một con cũng không có.” Cậu bé ưỡn ngực, tự hào trả lời.
"Chẳng phải mấy hôm trước em vừa bắn chết bốn tên trong bọn chúng rồi đó sao? Nên bọn chúng sợ đến mức không dám quay lại nữa rồi. Nếu bọn chúng còn dám tới nữa, em sẽ dùng khẩu súng này nướng chín toàn bộ bọn chúng!"
Nói xong, Dan đột nhiên trở nên ủ rũ.
“Ồ, phải rồi, tên khốn Greco đó lại đến đây thêm một lần nữa, mang một bó hoa tới rồi nói là kêu người mua từ 'Thủ đô' gửi tới, còn để lại ở chỗ này rồi dặn em khi nào “chị gái đáng yêu” của em trở về thì đưa chúng cho chị.”
“Chuyện gì xảy ra với những bông hoa đó vậy?”
Doris thích thú hỏi.
Cậu bé vui vẻ cười đáp.
“Cho vào trong thùng xử lý băm nhỏ, trộn chung vào trong thức ăn của bò.”
Doris gật đầu.
"Làm tốt lắm. Hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tối thịnh soạn, bởi vì có khách tới."
Dù đang nói chuyện cùng với chị gái của mình, Dan vẫn không ngừng vụng trộm liếc nhìn D, nghe Doris nói xong trên mặt cậu bé hiện ra nụ cười đầy ẩn ý.
"Hmm, anh ấy ưa nhìn quá nhỉ? Thì ra đây là kiểu mà chị thích, có phải không chị gái? Còn nói với em là người máy xấu tệ hại đến độ phải ra ngoài tìm người thay thế chúng, hóa ra lại là đi ra ngoài kiếm chồng?”
Doris đỏ bừng mặt.
“N - ngốc, đừng có mà ở đó nói linh tinh vớ vẩn. Đây là anh D.”
"Tạm thời anh ấy sẽ đến giúp đỡ trang trại một thời gian, đừng có gây rắc rối cho anh ấy nhé.”
"Hehehe. Đừng ngại. Em hiểu, em hiểu mà. So với anh ấy, tên Greco chả khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga cả. Đổi lại là em, em cũng sẽ thích anh ấy. Rất vui được gặp anh, anh D.”
“Rất hân hạnh được làm quen với em, Dan.”
Bỏ qua giọng điệu vô cảm của D khi nói chuyện với mình, Dan tiến vào trong nhà chính trước, cả hai đi theo phía sau vào trong.
“Thật xin lỗi, chắc anh cảm thấy ồn ào lắm nhỉ.”
Sau khi kết thúc bữa tối, Doris làm đủ mọi cách cuối cùng mới đuổi được Dan về phòng ngủ, phớt lờ sự phản đối chưa buồn ngủ của thằng bé.
D chuyển thanh kiếm trên lưng sang tay trái, đứng bên cửa sổ nhìn ra bóng tối bên ngoài.
Nhờ thời tiết quang đãng kéo dài suốt bốn năm ngày qua, pin năng lượng mặt trời trên mái nhà đã được sạc đầy, ánh sáng chói lóa từ các tấm đèn trần chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Không biết Dan cảm thấy hứng thú chỗ nào ở vị khách thờ ơ này mà cứ bám dính lấy D không chịu rời.
“Kể cho em nghe về “Thủ đô” đi! Hoặc là bất cứ câu chuyện nào về việc đánh bại quái vật hay yêu thú trong chuyến du hành của anh, kể cho em nghe đi!”
Dan không ngừng năn nỉ.
Đến cuối cùng còn gây shock hơn khi nói chị mình phiền phức và kéo tay D cố gắng dẫn anh về phòng để có thể trò chuyện như những người đàn ông suốt cả đêm dài.
"Rất hiếm khi có du khách đến đây, và chúng tôi cũng không tiếp xúc nhiều với người dân trong thị trấn mấy."
"Không sao, chẳng có lý do gì để cảm thấy khó chịu khi được ngưỡng mộ cả."