Phải mất hai giờ đồng hồ cưỡi ngựa theo hướng tây bắc từ trang trại mới tới được nơi có thể nhìn thấy được tòa thành màu xám tro khổng lồ sừng sững cao chót vót ẩn hiện trên ngọn đồi nhỏ.
Là lâu đài của lãnh chúa - nơi Bá tước Magnus Lee sinh sống.
Ngay cả ánh nắng ban trưa cũng đổi màu xung quanh khu vực này, tạo cho nơi đây một luồng chướng khí ghê tởm, như thể biến chỗ này thành vùng đất bệnh hoạn.
Cỏ mọc xanh mướt tầm mắt khắp nơi, cây cối trĩu quả mọng nước nhưng lại không hề nghe thấy bất cứ một tiếng chim hót nào.
Tuy nhiên, đó sẽ là buổi trưa của một ngày nắng đẹp khi không có dấu hiệu của sự
sống trong lâu đài ma cà rồng.
Nơi đây được xây dựng mô phỏng theo những lâu đài thời trung cổ xa xưa, các bức tường của lâu đài được xây dựng lên với vô số lỗ châu mai.
Lâu đài chính và sân trong được nối liền bằng những bậc đá rộng, tuy nhiên lại không có bất cứ người máy nào canh gác bảo vệ.
Có vẻ như lâu đài này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Dù vậy D đã cảm nhận được dáng vẻ đen tối đẫm máu của lâu đài này vào ban đêm.
Cũng như hàng trăm con mắt điện tử cùng vũ khí hung ác đang ẩn nấp dưới ánh nắng rực rỡ đang chờ đợi nạn nhân tiếp theo.
Các vệ tinh giám sát lơ lửng trên quỹ đạo địa tĩnh cách lâu đài 36.000 km và
vô số camera được ngụy trang dưới dạng quả hạch hoặc nhện - đã gửi hình ảnh chi tiết về máy tính mẹ của lâu đài chi tiết đến độ người quan sát có thể đếm được lỗ chân lông trên da của kẻ xâm nhập.
Khóa an toàn nằm sâu trong khẩu pháo photon được giải phóng, nhắm vào hàng trăm điểm trên cơ thể kẻ đột nhập.
Bởi vì giới Quý Tộc hoạt động vào ban đêm nên chúng tuyệt đối cần sự bảo vệ của các thiết bị điện tử vào ban ngày.
Cho dù ma cà rồng có thể sử dụng vô số khả năng vào ban đêm đi chăng nữa thì dưới ánh sáng mặt trời chúng cũng chỉ là sinh vật yếu đuối dễ dàng bị tiêu diệt chỉ bằng một cú đâm từ cọc gỗ.
Đây là lý do tại sao trong suốt lịch sử sáu - bảy nghìn năm “thống trị” và “cai trị” của mình, ma cà rồng đã sử dụng tất cả kiến thức về tâm lý học và sinh lý não bộ để cố gắng gieo rắc nỗi sợ hãi vào trong tâm trí của con người.
Kết quả của chiến thuật này rất rõ ràng: một thế giới mà nền văn minh ma cà rồng đã sụp đổ từ lâu và thậm chí sự hiện diện của họ rất hiếm gặp đi chăng nữa, vẫn có những ma cà rồng có thể cư trú giữa những “kẻ thù” được gọi là con người và giống như lãnh chúa thời phong kiến, nắm giữ toàn quyền làm chủ khu vực.
Theo những gì Doris nói với D trước khi anh lên đường, dân làng ở Ransylva đã từng nhiều lần cầm kiếm và giáo lên âm mưu lật đổ lãnh chúa phong kiến.
Tuy nhiên, ngay khi họ đặt chân vào khuôn viên lâu đài, những đám mây đen cuộn xoáy bay trên bầu trười, mặt đất bị xé toạc, sấm chớp nổi lên, cuối cùng chẳng có gì bất ngờ khi ngay tới cả hào nước của lâu đài bọn họ cũng không thể tiếp cận được, và không còn cách nào khác ngoài việc chạy trốn.
Không bỏ cuộc, phái đoàn làng trực tiếp khiếu nại lên Thủ đô và thành công nhận được sự hỗ trợ của Chính phủ, quân đoàn không quân chống trọng lực quý giá, có thể gọi là đáng tự hào của Chính phủ được cử tới tiến hành một trận không kích.
Tuy nhiên vì sợ cạn kiệt nguồn năng lượng và chất nổ cho nên Chính phủ chỉ cho phép một cuộc tấn công.
Cuộc tấn công đã bị chặn đứng lại bởi hệ thống phòng thủ của lâu đài và rồi cuối cùng quân đội phải quay trở lại trước khi đạt được bất cứ kết quả đáng kể nào.
Không chỉ vậy, trong vòng nửa tháng kể từ ngày hôm đó, dân làng bị sát hại một cách tàn bạo đến kinh hoàng.
Trước màn trả thù của ma cà rồng, ngọn lửa phản kháng đã bị dập tắt hoàn toàn.