• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa mọc, Doris nhờ vị bác sĩ già chăm sóc cho Dan - người lúc này vẫn đang ngủ say, rồi tự mình rời khỏi trang trại.

“Cháu có chắc là muốn đi không? Ngay cả khi cậu ta còn sống thì cũng chưa chắc cháu có thể gặp lại được.”

Tất nhiên, lời này của vị bác sĩ là đang đề cập đến D.

Doris chỉ lặng lẽ nở nụ cười.

Tuy nhiên đó không phải là một nụ cười buồn, mà là nụ cười mạnh mẽ đã hạ quyết tâm cứu bằng được D ngay cả khi phải lấy thân mình thế chỗ cho anh.

Chính sự quyết tâm này đã củng cố nụ cười của cô.

“Đừng lo, nhất định chúng cháu sẽ quay trở lại. Nhờ bác chăm sóc Dan giúp cháu.”

Để lại những lời này, Doris quay người đi về phía lâu đài của ma cà rồng.

Dù sợ hãi khi bị nanh độc của ma cà rồng cắn một lần và vừa gặp phải tấn công vài giờ trước, cũng như tác dụng của bột tỏi đã phai nhạt dần đi trong trí nhớ.

Nhưng ngay sau khi nghe bác sĩ Ferringo kể lại chuyện xảy ra đêm qua rằng, Bá tước đã bỏ trốn không rõ lý do, Doris tự trấn an mình rằng loại bột này thực sự có tác dụng.

Tuy nhiên, ngay khi cô tin vào điều đó, mọi ký ức về loại bột này đã bị xóa sạch khỏi đầu.

Thay vào đó, sức mạnh và sự đáng sợ của “Quý Tộc” khi xử lý mọi đòn tấn công mà Doris tạo ra đêm hôm qua như thể đó chỉ là trò chơi trẻ con đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô.

Không thể đánh bại, không có cách nào để ngăn hắn lại được.

Khuôn mặt ngây thơ của Dan đã cứu vớt tâm hồn đang sắp rơi xuống vực thẳm đen tối của tuyệt vọng của Doris lại khi cô đang phi nước đại qua đồng cỏ với tài cưỡi ngựa có thể sánh ngang với bất kỳ người đàn ông nào.

Sẽ ổn thôi, chị của em sẽ không chịu thua một kẻ như thế đâu.

Chị của em sẽ cứu anh D về, và chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết hết bọn chúng, Doris thầm nghĩ.

Một khuôn mặt khác thấp thoáng xuất hiện sau khuôn mặt của Dan.

Một gương mặt xinh đẹp còn lạnh lùng hơn cả bá tước đến mức khiến cô nổi da gà.

Còn sống nhé, dù có bị thương thế nào đi chăng nữa cũng cầu mong anh vẫn còn sống.

Ngay cả khi “thời gian hoạt động thoải mái” của thiết bị điều khiển thời tiết đã kết thúc, buổi sáng se lạnh trên thảo nguyên xanh tươi vẫn rất tươi đẹp và tràn đầy sức sống.

Làn gió buổi sáng êm dịu thổi ngang qua, trên con đường lúc này có khoảng mười người cưỡi ngựa phi nước đại lao vụt suốt cả đêm đột nhiên dừng lại, khiến cát đá bụi tung lên.

Con đường dẫn đến làng Ransylva len lỏi qua những đồng cỏ cao tới thắt lưng của một người đàn ông trưởng thành.

Khoảng hai mươi mét giữa con đường phía trước, bốn bóng người lao ra khỏi bụi cỏ chặn đường.

"C-Các người đang làm gì vậy!?''

“Chúng tôi là lính biên phòng được “Thủ đô” phái tới —- Tránh ra!”

Người vừa lớn tiếng đột nhiên nheo mắt lại.

Bởi sự xuất hiện kỳ lạ của nhóm bốn người đã đánh thức những ký ức nguy hiểm.

''Một tên giống như phụ nữ, một gã đàn ông to lớn, một kẻ gầy gò với cái đầu nhọn như dùi và một tên lưng gù -- tao hiểu rồi, chúng mày là nhóm “Quân đoàn Quỷ'' có phải không?''

“Một suy luận xuất sắc.”

Rei-Ginsei nở nụ cười hoàn toàn phù hợp với buổi sáng xanh tươi trả lời.

Với nụ cười rạng rỡ như một viên ngọc, thật khó để tưởng tượng được ra rằng chàng trai trẻ bảnh bao này lại là thủ lĩnh băng cướp tàn bạo chuyên cướp bóc tàn phá biên giới phía Bắc.

“Bởi vì ngoại hình của tao đã quá nổi tiếng ở phương Bắc nên đành phải đến đây làm việc thôi, nhưng trước khi bọn tao có thể bắt đầu, lại nghe được tin chúng mày đang đi từ làng này sang làng khác để dán lệnh truy nã bọn tao, vì vậy bọn tao quyết định đợi chúng mày ở đây. Vui lòng dừng những hành động vô đạo đức này lại.”

Các thành viên của đội bảo vệ hết sức đều tức giận trước giọng điệu xấc xược của tên đối diện, người đàn ông với vẻ ngoài điềm tĩnh có vẻ như là đội trưởng, gầm lớn:

“Câm cái miệng của mày lại! Bọn tao đã vội vàng tới đây ngay khi nhận được tin có người thấy lũ khốn nạn chúng mày xuất hiện tại làng Pedros, thật không may, bọn tao đã chậm một bước và để chúng mày trốn thoát! Ngay khi bọn tao đang nghiến răng nghiến lợi răng vì không bắt được chúng mày, lũ hề chúng mày lại xuất hiện trước mặt bọn tao. Đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời mà tao hằng mơ ước. Tao đến đây để đưa chúng mày ra trước công lý!”

“Tuy nhiên, dù biết chúng mày là những tên cướp cực kỳ hung ác nhưng không ngờ chúng mày lại là một lũ ngu tới như vậy.”

“Nghe này, chúng tao là lính biên phòng đó, lũ khốn.”

Sự tự tin này không chỉ là một lời đe dọa giả tạo.

Đám người này thường xuyên được thủ đô phái đi tuần tra biên giới, bọn họ được huấn luyện cách chiến đấu chống lại các loại quái thú và sinh vật đồng thời được trang bị vũ khí mạnh mẽ, mỗi một người trong số họ có sức chiến đấu bằng cả một trung đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK