“Cái quái gì thế — hóa ra là một tên nhóc! Chà, dù vậy đi chăng nữa tôi vẫn sẽ không tỏ lòng thương xót với cậu đâu, cho tôi xem cậu có những gì nào.”
“Là cướp à? Cũng trắng trợn quá rồi đó.”
"Đồ đần! Nếu như muốn tiền, cậu nghĩ tôi sẽ ra tay với một kẻ lang thang nghèo kiết xác giống cậu sao? Tôi đây là muốn xem trình độ của cậu đến mức nào thôi!”
“Vút” một tiếng, roi dài trong tay thiếu nữ xé gió bay đi, chỉ thấy cổ tay nhẹ rung, chiếc roi dài giống như một con rắn đen hung ác, cuộn tròn vài vòng dưới ánh hoàng hôn.
"Tôi tới đây! Nếu cậu muốn thưởng thức một bữa ăn ngon ở Ransylva này, cậu phải đánh bại tôi trước đã!"
Kỵ sĩ vẫn bất động trên lưng ngựa, dường như không có ý định sử dụng kiếm hay đai lưng chiến đấu.
Mặc dù bị thiếu nữ xinh đẹp không nói rõ lý do thách đấu ném cho mình ánh mắt đầy sát khí, nhưng chàng trai vẫn thờ ơ như cũ, làm thiếu nữ lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, chật vật.
Thiếu nữ thở hắt một hơi, đồng thời vung roi dài ra.
Vũ khí này được xoắn lại từ lông thép của người sói, sau đó được luyện chế tỉ mỉ bằng mỡ động vật và phơi nắng trong ba tháng.
Nếu bị roi đánh trúng sẽ trực tiếp xé nát thành thịt vụn.
“Cái…?”
Thiếu nữ lùi lại, thay đổi sắc mặt.
Vốn dĩ đòn đánh của cô đáng lẽ sẽ đánh vào vai trái của kỵ sĩ kia nhưng chẳng biết tại sao lại đổi hướng, thay vào đó đánh vào vai trái của thiếu nữ.
Kỵ sĩ đảo ngược phương hướng của ngọn roi đáp trả cho người đã tạo ra nó mà không gây chút thương tích nào cho bản thân mình.
Phải có dây thần kinh phản xạ ghê gớm tới mức độ nào thì mới có thể nắm bắt được tốc độ và góc độ của roi da nhanh tới độ không thể nhìn được bằng mắt thường như vậy được chứ, thật không thể tin nổi!
“Đồ khốn! Cuối cùng cũng chịu động thủ!”
Thiếu nữ vung tay phải lên, roi da không đánh trúng vai cô mà ngược lại còn bay lên không trung.
Song thiếu nữ đứng chôn chân tại chỗ không cố gắng tấn công thêm lần nữa.
Bởi vì trực giác của cô nói cho cô biết có sự cách biệt rất lớn trong khả năng chiến đấu giữa đối phương và mình.
"Tránh ra." Kỵ sĩ nói với giọng điệu như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thiếu nữ làm theo.
Kỵ sĩ cưỡi ngựa chậm rãi lướt qua, thiếu nữ lại lên tiếng gọi lại:
“Nhìn tôi này!”
Ngay khi kỵ sĩ quay lại bởi sự buồn rầu ẩn trong câu nói, thiếu nữ giật phăng áo choàng bằng tay trái rồi ném đi trong một động tác.
Trong chốc lát, ngay cả ánh hoàng hôn đỏ thẫm như máu kia cũng bị lu mờ trước cảnh tượng này.
Cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân thánh khiết của thiếu nữ, thứ mà chỉ có nữ thần sắc đẹp Venus mới có thể tạo ra, lúc này đây đang tỏa sáng rực rỡ trong gió.
Đồng thời, còn đưa tay cởi dây buộc tóc phía sau đầu ra.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ tung bay trong gió, thân thể trần trụi xinh đẹp đến kinh người, thật đẹp, thật mê hoặc làm sao.
Ngay cả trong gió cũng trộn lẫn mùi hương nữ tính thành thục không ngừng uốn lượn.
“So lại lần nữa!” Roi dài lần nữa phát ra tiếng vang.
Phần ngọn roi vươn dài về phía kỵ sĩ hóa thành tám mảnh ngay trước khi chạm vào cơ thể anh, mỗi một mảnh lại cuốn lấy mục tiêu riêng biệt, cổ, vai, hai cổ tay và thân thể với một chút chênh lệch thời gian, khiến cho việc tránh đòn trở nên khó khăn hơn nhiều so với việc tất cả đều tấn công cùng một lúc.
"Ha ha ha... Trúng chiêu rồi à? Thế nào, là kết quả cho việc bị phân tâm bởi cảnh khỏa thân của phụ nữ đó.”
Thiếu nữ hét lớn, đủ lớn để át đi tiếng cuồng phong, rồi đột nhiên chuyển sang thất vọng.
“Cậu là người thứ chín rồi, quả nhiên vẫn không được. Thế này đi, cậu đưa vũ khí trên lưng và hông của cậu cho tôi, rồi tôi sẽ lập tức cởi trói cho cậu ngay.”
Thiếu nữ lại nhân được một câu trả lời không thể nào ngờ tới được.
“Nếu như tôi nói không thì sao?”
Thiếu nữ trở nên kích động.