• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Doris bị tiếng ngựa hí chói tai đánh thức. Ánh sáng trắng chiếu qua cửa sổ báo hiệu một ngày đầy nắng. Cô đang nằm trên giường mặc quần áo giống như lúc D đánh cô bất tỉnh. Thực ra, D đã bế cô lên giường sau cuộc giao tranh đầu tiên kết thúc. Thần kinh của cô căng thẳng vì lo lắng kể từ khi bị ma cà rồng tấn công, và căng thẳng khi tìm kiếm Thợ săn, nhưng khi D thôi miên cô bằng kỹ năng bàn tay trái của anh, cô hoàn toàn bình yên và ngủ ngon lành cho đến sáng.

Doris theo phản xạ đưa tay lên cổ họng, cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm trước.

“Chuyện gì đã xảy ra khi tôi đang ngủ vậy? Anh ấy nói với tôi là có khách đến, nhưng tôi chắc chắn là gã đó. Gã đó, đã xảy ra chuyện gì?”

Cô vội vàng nhảy ra khỏi giường, sắc mặt bỗng tươi tắn lên. Tuy cô vẫn còn hơi mệt mỏi nhưng về mặt thể chất thì dường như không có gì khác thường. Cô biết D đã cứu mình.

Cô nhận ra rằng mình thậm chí còn chưa chỉ cho anh phòng ngủ của anh ở đâu, cô vừa vuốt mái tóc rối bù của mình, vừa vội vã chạy ra phòng khách.

Một chiếc ghế dài được đặt trong góc căn phòng thiếu ánh sáng với những tấm rèm dày đang buông xuống, có một đôi giày cao bồi ló ra ở ngoài mép ghế.

“D, anh thắng rồi đúng không? Thuê anh thật không uổng công mà!”

Bên dưới chiếc mũ cao bồi của người lữ khách, vẫn là giọng trả lời trầm thấp như mọi khi.

“Vì đây là nghề của tôi mà. Xin lỗi, có vẻ như tôi đã quên lắp lại rào chắn rồi.”

“Anh đừng lo chuyện đó.” Doris sôi nổi nói, cô nhìn đồng hồ treo tường: “Mới có bảy giờ năm phút sáng thôi. Anh ngủ thêm chút nữa đi. Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng nhanh thôi, tôi sẽ trổ tài nấu một bữa thật ngon đãi anh.”

Bên ngoài có tiếng ngựa hí inh ỏi. Doris nhớ ra rằng cô có một vị khách.

“Ồn ào quá. Mới sáng sớm mà ai lại tới ầm ỉ thế?”

Tôi đi đến cửa sổ định kéo rèm ra, nhưng một giọng nói sắc bén đã ngăn cô lại: “Tránh ra!”

Khi Doris giật mình quay lại nhìn D, khuôn mặt cô cứng đờ vì sợ hãi giống như đêm qua khi cô từ chối sự tiếp cận của anh ta. Cô nhớ lại tính cách thực của anh chàng Thợ săn đẹp trai này, tuy nhiên với tính cách kiên cường, vui vẻ tự nhiên, cô đã lập tức khôi phục lại khuôn mặt tươi cười của mình.

“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ chuẩn bị phòng ngủ cho anh sau, dù sao thì... chúc ngủ ngon.”

Tuy nói thế nhưng cô vẫn nhấc góc rèm nhìn ra ngoài, khuôn mặt đáng yêu của cô nhanh chóng trở nên ghê tởm. Cô trở về phòng ngủ lấy chiếc roi yêu thích của mình, phẫn nộ bước ra ngoài.

Trước hiên nhà là một người đàn ông lực lưỡng, cưỡi con ngựa màu hạt dẻ, tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm. Gã ta đeo bao súng ngắn bằng da có chứa khẩu súng lục bắn liên tiếp mười viên mà gã luôn rất tự hào. Đôi mắt bỉ ổi dưới mái tóc đỏ đảo khắp cơ thể của Doris.

“Greco, mày muốn gì? Tao đã bảo mày đừng tới đây nữa.”

Doris trừng mắt nhìn gã đàn ông, giọng điệu nghiêm túc giống như khi cô đi tìm Thợ săn.

Trong một khoảnh khắc, sự bối rối và tức giận lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của gã ta, nhưng gã đàn ông nhanh chóng nở một nụ cười dâm đãng trên khuôn mặt: “Ôi, đừng nói vậy chớ. Anh lo lắng cho em nên đã vội phi tới đây ngay. Anh nghe nói em đang tìm Thợ săn đúng không? Chẳng lẽ em bị lãnh chúa tập kích?”

Doris cảm thấy bối rối và tức giận vì bị nói trúng tim đen, khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

“Mày đủ rồi đấy! Vì tao từ chối mày mà mày và lũ bạn rác rưỡi của mày đi rêu rao mấy chuyện hoang đường về tao khắp nơi trong làng, tao sẽ không tha thứ cho mày.”

“Nào nào, đừng làm khuôn mặt đáng sợ như thế.” Greco nhún vai, nhưng lần này ánh mắt gã ta như đang thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK