“Hương thời gian”' là một loại phương pháp khắc phục những hạn chế được tạo ra từ trong công cuộc cố gắng tìm hiểu đó.
Bất cứ nơi nào mùi hương này bay tới, thời gian sẽ trở thành màn đêm. Không, nói đúng hơn là tạo ra ảo giác rằng bây giờ là ban đêm.
Nói cách khác, đây có thể coi là sự thôi miên về thời gian bằng cách sử dụng chất hóa học.
Vào buổi trưa khi ánh mặt trời lên cao nhất, cỏ ánh trăng chỉ nở vào ban đêm sẽ nở ra những cánh hoa trắng tuyệt, mọi người chìm vào giấc ngủ và ngủ mãi, còn đôi mắt của ma cà rồng tỏa ra lấp lánh rực rỡ.
Bởi vì khâu chuẩn bị nguyên liệu thô và quy trình sản xuất vô cùng khó khăn nên sản phẩm này rất khó để có được.
Tuy nhiên lại có tin đồn lan rộng đến mọi ngóc ngách của Biên giới thế này: Có một nhóm thợ săn đột nhập vào nơi ngủ của ma cà rồng vào buổi trưa, rồi cuối cùng bị ma cà rồng sở hữu thứ này giết chết một cách tàn bạo.
Ở đó, nơi màn đêm giả dối, D đan đối mặt với chúa tể bóng tối.
“Ngươi nghĩ chúng ta đang ngủ sao, tên ngốc? Ta cho phép ngươi tới đây là vì nghe nói ngươi đã ngăn cản được con gái ta, ta tin ngươi là một phiền phức khác với những tên phế vật trước đây. Nhưng — khi thấy ngươi lao vào bóng tối địa ngục này không chút do dự về mối nguy hiểm đang chờ đợi mình, điều này nằm ngoài dự đoán của ta.”
“Không.''
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cái bóng bên cạnh bá tước là Larmica.
"Con không thể nhìn thấy bất cứ nỗi sợ hãi nào ở trên người cũng như trên gương mặt của người đàn ông này. Hắn ta kiêu ngạo đến mức khiến cho con không thể không cảm thấy tức giận. Chính hắn là người đã tặng cho Garou một vết thương sâu vào đêm qua. Với tất cả những gì hắn thể hiện chắc chắn là dhampir."
“Dù đứng về phía con người hay ma cà rồng đi chăng nữa, ngươi cũng đều là kẻ phản bội. Một đứa con hoang được sinh ra giữa đồng loại của chúng ta và một con người thấp kém. Nói cho ta biết đi, tên khốn, ngươi là người hay là ma cà rồng?”
Trước câu hỏi khinh miệt này, D đưa ra một câu trả lời khác.
"Ta là thợ săn ma cà rồng. Ta đến đây vì bức tường đã mở ra. Ngươi có phải là kẻ đã tấn công thiếu nữ ở trang trại đó không? Nếu đúng, ta sẽ giết ngươi ngay tại đây."
Trong lúc nhất thời, bá tước không nói nên lời, đôi mắt lấp lánh dường như xuyên thủng bóng tối, nhưng sau đó lại phát ra một tiếng cười lớn, như đang tức giận với chính mình.
“Giết ta sao? Tên khốn ngu dốt. Ngươi không nhận ra lý do ta để cho ngươi đi xa đến mức này là vì con gái ta đã nói rằng thay vì giết kẻ có năng lực như ngươi thì nên thuyết phục gia nhập với chúng ta à? Ta không biết cha mẹ của ngươi thuộc loại nào trong số những người bạn chúng ta, nhưng xét theo hành vi của ngươi - con trai bọn chúng, rõ ràng là một tên hề không có chút ý niệm nào về địa vị thấp kém của bản thân. Thật là lãng phí thời gian. Dhampir - nỗi ô nhục của chủng tộc bọn ta, để ta tiễn ngươi xuống địa ngục!"
Nói xong, bá tước giơ tay phải lên định tấn công nhưng bị giọng nói của Larmica ngăn cản lại.
“Xin hãy chờ đã, thưa Cha tôn quý. Cho phép con được nói chuyện với hắn.”
Vạt váy màu xanh đậm khác biệt với bộ váy cô mặc vào tối hôm qua bbay phấp phới, Larmica bước vào giữa Bá tước và D.
“Ngươi cũng xuất thân từ dòng máu kiêu hãnh của gia tộc chúng ta. Dù cho Cha tôn quý của ta có nói gì đi chăng nữa thì không đời nào đứa con của một ma cà rồng hèn mọn có thể có được những kỹ năng như vậy. Khi ta bắt được châm bay của ngươi, huyết dịch trong cơ thể ta như đông cứng lại.”
“. . . . . . .”
“Ngươi nghĩ sao? Có muốn xin lỗi Cha tôn quý của ta vì những lời nói thiếu tôn trọng vừa rồi của mình và trở thành một thành viên của lâu đài này không?"
"Tại sao ngươi lại nhắm vào bọn ta?"