“À bác sĩ... hôm nay cháu hơi bận việc ở trang trại.” Doris mở lời ở trước hiên nhà, nhưng vị bác sĩ già trả lời: “Không, cứ mặc bác. Bác đang trên đường đi khám bệnh tại nhà... có thể phiền cháu cho bác một ly nước không?”
Ông vừa phất phất tay, vừa tự ý đi tới mở cửa, nhanh chóng bước vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa.
Ông ấy là bạn của người cha quá cố của cô, là ân nhân của họ khi còn nhỏ, hay nói đúng hơn là ông ấy đã cưu mang Doris và Dan, và kể từ khi cha mẹ họ qua đời cho đến tận bây giờ, ông ấy đã giúp đỡ họ bằng vô số cách.
Tệ hơn nữa, vị bác sĩ này không hiểu vì lý do gì lại bắt đầu kể những câu chuyện anh hùng thời còn trẻ của mình chống lại những quái vật vô hình, Doris bị buộc vào một tình huống không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe. Ông ấy thừa biết Quý tộc rất có thể sẽ đến vì cô, vậy tại sao ông ấy quyết định ở lại lâu như vậy?
Đêm dần khuya, D vẫn quay lại. Khoảnh khắc mặt trời lặn, Doris đã quyết định chiến đấu một mình. Tất cả vũ khí và bẫy rải khắp trang trại đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng nỗi lo lắng trong cô vẫn ngày càng gia tăng. Và bây giờ cô không chỉ phải lo lắng cho bản thân mà còn phải lo lắng cho cả bác sĩ nữa.
Dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải bảo vệ bác sĩ bằng mọi giá. Làm ơn, đừng tấn công tôi cho đến khi bác sĩ đi về.
Khi cô đang suy nghĩ đến điều này thì một mối lo ngại khác lại ập đến.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô cũng không thể cho phép mình nghĩ về điều đó. Nếu anh ấy biến mình thành một trong số họ, chuyện gì sẽ xảy ra với Dan? Suốt quãng đời còn lại, thằng bé phải sống với gánh nặng khi biết người thân duy nhất của mình la thành viên của tầng lớp quý tộc. Không, Doris, dù mất hết tay chân mày cũng phải chiến đấu với tên khốn đó.
Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, lòng dũng cảm mà cô tập trung được đã bị nỗi sợ hãi che mờ. Sự thao túng tâm lý đã diễn ra hàng thế kỷ, và nỗi kinh hoàng khi thực sự rơi vào nanh vuốt độc ác của một Quý tộc có sức mạnh đen tối, cũng đủ làm nản lòng trái tim của một cô gái trẻ mười bảy tuổi, cho dù cô ấy có thể là một chiến binh giỏi đến đâu.
Khi kim đồng hồ chỉ chín giờ ba mươi tối, Doris cuối cùng cũng dứt khoát: “Bác sĩ, cháu nghĩ bác nên về nghỉ đi ạ.”
Thế nên xin ông hãy nhanh chóng về nhà – Doris đã ngụ ý đến mức này, nhưng bác sĩ Ferringo thậm chí không có dấu hiệu đứng dậy. Thay vào đó, ông ấy lại nói ra một câu khiến cô chết lặng.
“Đã đến lúc chúng ta có một vị khách nguy hiểm đến thăm.”
“Vâng, đúng vậy thưa bác sĩ, vậy tốt nhất bác nên về sớm đi—”
“Cháu thật là một đứa trẻ tốt bụng.” Vị bác sĩ già nói với ánh mắt nhìn cô trìu mến vô bờ bến.
“Tuy nhiên, sự khách sáo cũng tùy vào thời điểm và hoàn cảnh. Cháu không cần phải như vậy với bác. Mười bảy năm trước, tự tay bác đã đưa cháu đến thế giới này, bác luôn xem cháu là con ruột của mình đúng không nào? Ông già này không thể ngồi yên nhìn một cô gái trẻ chiến đấu với ác quỷ của địa ngục được.”
Doris đứng ở cửa phòng khách nhìn ông cụ, đôi mắt cô long lanh nước.
Ông cụ mỉm cười.
“Đừng làm khuôn mặt buồn rầu như thế. Trông thế thôi chứ bác sĩ Feringo chính là người đã dạy cho cha cháu bí quyết săn người sói đấy.”
“Cháu biết điều đó. Nhưng mà –––”
“Nếu biết rồi sao cháu không ngừng khóc lóc đi? Tất nhiên, sẽ rất thú vị khi thỉnh thoảng nhìn thấy đứa trẻ tinh nghịch như cháu khóc lóc. À thế còn chàng trai trẻ kia đâu rồi? Cháu thuê cậu ta làm vệ sĩ nhưng khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cậu ta đã bỏ chạy trong làn sương mù rồi chăng? –––Vì lý do nào đó, cậu ta trông rất đáng sợ, nhưng nhưng hóa ra cậu ta chỉ là thứ cỏ dại vô dụng mà thôi.”
“Không phải!”
Doris từ nãy giờ vẫn luôn đứng im lặng, cảm động trước lời nói của ông và gật đầu đồng tình, bỗng nhiên lớn tiếng hủ nhận hoàn toàn, đã khiến vị bác sĩ già nhảy dựng lên.
“Anh ấy... không, không phải loại người như thế. Không, anh ấy không có ở đây là vì tối nay là vì anh ấy đã tự mình đi vào lâu đài của Quý tộc. Nhưng anh ấy vẫn chưa trở lại... chắc chắc... chắc chắn... đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy...”
Một tia sáng khó tả bắt đầu lóe lên trong mắt bác sĩ Ferringo.
“Cháu... bác hiểu rồi... năng lực của anh chàng đó.”
Doris nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng lau nước mắt.
“Sao ạ... không có gì, cháu... ý cháu là...”
Vị bác sĩ vừa vẫy tay vừa mỉm cười với cô gái trẻ có khuôn mặt đã nhuốm màu hồng.
“Được rồi, được rồi, là lỗi của bác. Nếu cháu tin tưởng cậu ta thì không cần phải lo lắng cho cậu ta. Cậu ta sẽ về ngay thôi. Cháu có muốn bắt Bá tước trước thời gian đó để khiến cậu ta giật mình không?”